twitter


Đây là câu nói cửa miệng của rất nhiều người và thật tiếc thay đó lại là biểu hiện của người chưa thành công
Trước đây mình cũng vậy:
Mình muốn mở công ty riêng NHƯNG mình chưa có đủ vốn
Mình muốn đem lại những giá trị tuyệt vời cho các bạn trẻ NHƯNG mình chẳng biết bắt đầu từ đâu
Mình muốn cắt tóc ngắn NHƯNG không biết có hợp với mình không
Mình muốn cho con học trường tốt nhất NHƯNG mình không đưa đón con được vì nhà xa
...
Tất cả những từ NHƯNG này đã ngăn cản mình trở thành người thành công như mình mong muốn
Cho đến 1 ngày mình quyết định " đã quá đủ cho những từ NHƯNG" và mình sẽ đứng lên thực hiện tất cả những điều mình mơ ước và sẵn sàng gạt bỏ mọi từ NHƯNG
Và thật kỳ lạ tất cả những lý do rất dễ dàng ngăn cản mình như: là người phụ nữ gánh nặng việc gia đình chồng con sẽ không có nhiều thời gian cho sự nghiệp, là người phụ nữ thì rất khó trở thành diễn giả giỏi, là người phụ nữ đang mang thai sẽ rất khó khăn cho công việc...bây giờ mình cảm thấy chỉ là chuyện nhỏ. Hoá ra đó chỉ là những lý do nguỵ biện để bào chữa cho việc "ngại thay đổi" mà thôi
KHi mình sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách của cuộc sống thì rõ ràng cuộc sống trở nên dễ dàng hơn với mình nhiều. Mình đang thực hiện sứ mệnh và ước mơ của mình một cách bền bỉ,từng bước và thành công

Trong các lớp học của mình, mình dạy cho học sinh cách vượt qua những từ NHƯNG, giúp các em tìm lại những ước mơ đam mê của bản thân và quan trọng hơn là dám đứng lên để hành động


Vừa trở về nhà sau một tuần đi Sing tham gia hội thảo Millionaire Mind Intensive của T Harv Eker. Cảm ơn T Harv đã mở rộng tầm mắt cho mình hơn nữa và giúp mình trả lời rõ ràng câu hỏi: vì sao người thành công và giàu có ngày càng thành công và giàu có; vì sao người nghèo ngày càng nghèo đi

Cảm ơn T Harv, mình đã nắm trong tay tư duy của người thành công; mình đã hiểu quy luật vận hành của vũ trụ; mình hiểu và khẳng định hơn nữa sứ mệnh của mình. Mình đang biến nó thành từng hành động mỗi ngày. Không có gì sung sướng và mãn nguyện hơn được tự do làm tất cả những gì mình thích, được tận hưởng cuộc sống mà mình xứng đáng được hưởng; được thăng hoa trong tình yêu, gia đình và công việc.

Tất cả sự khác biệt chỉ nằm trong 2 từ: Tư Duy

Lần đầu tiên đặt chân tới SIngapore, mình đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác và hiểu vì sao một đất nước với 4 triệu dân, đi 3 tiếng bằng MRT đã hết cả nước mà đi đâu cũng gặp triệu phú. Đầu tiên đập vào mắt mình là những công trình kiến trúc đẹp như tranh vẽ, thể hiện sức tưởng tượng vô biên của con người. Tất cả đều rất mềm mại và đầy màu sắc. Sau đó là những con đường sạch sẽ và có thể nằm xuống bất kỳ nơi đâu mà không sợ bẩn. Rồi đến điều quan trọng nhất là ý thức của con người. Không hề nhìn thấy bóng dáng của cảnh sát hay công an, nhưng ai cũng chấp hành các quy định như thể các robot được lập trình sẵn vậy. Đi đâu cũng xếp hàng: toa lét, chờ taxi; mua đồ ăn, lên tàu điện.. và không ai chen lấn xô đẩy, cũng không ai than phiền sao người kia lâu thế. Xe ô tô luôn nhường đường cho người đi bộ. Mấy lần mình va vaò người khác nhưng người ta luôn là người đầu tiên nói lời xin lỗi mình. Ở các công trường xây dựng, không phải là các biển: cấm vào; phía trước là công trường xây dựng... mà là các biển: Chúng tôi đang xây dựng cho các ước mơ của bạn. Chúng tôi xin lỗi vì sự bất tiện gây ra cho các bạn...
Hộ chiếu của mình bị ướt hỏng hết ảnh, mình lo lắng không biết giải quyết ra sao, liên lạc với ĐSQ VN không được, thế là cứ ra sân bay tuỳ cơ ứng biến. Ở sân bay Changi, mọi thứ thật dễ dàng, chỉ là một lời nhắc: về VN đổi hộ chiếu. Về đến VN, sau khi nhìn hộ chiếu, người ta dẫn mình vào 1 phòng riêng có 3 anh đang chơi Picachu. Sau khi mình giải thích, có cả cmt, giấy photo hộ chiếu, và đối chiếu mọi thông tin đều khớp, một anh hỏi mình làm gì, ở đâu ,lương cao không.... Mình cũng trả lời và anh ta thấy mình có vẻ không hiểu ý nên nói sẵng với mình: em cứ ra kia ngồi đợi và quay vào chơi Picahu tiếp. Lúc này thì mình hiểu và nói với anh ta: nhưng em không còn tiền Việt ạ. Anh ta nói: thì tiền nào chẳng là tiền. Thế là mình đành phải rút 2 tờ 10$ ra và anh ta nép sát người vào tường giả vờ gọi điện thoại và chìa túi áo ra cho mình nhét tiền vào. Sau đó mình được nhập cảnh trong chưa đầy 2 phút.
Chà, mình không hề tức giận anh ta. Chỉ thấy buồn và xót xa. VN mình vẫn có những con người hạ nhân phẩm của mình vì vài đồng bạc lẻ như thế thì làm sao để phát triển đây? Không hiếu những con người đó sẽ dạy dỗ con họ như nào nhỉ?
Rồi ra đến taxi, anh chàng lái taxi phóng vèo một cái suýt đâm vào 1 bà nước ngoài qua đường để bà ta hét ầm lên. MÌnh chỉ có thể kêu lên: Ối em ơi...

Làm sao để thay đổi tư duy người VIệt đây? Mình sẽ bắt đầu từ những người trẻ...


Mình vừa trải qua cảm giác sợ hãi, hoảng sợ khi đêm trước mẹ mình bị ngộ độc thuốc- sự tắc trách của bác sỹ khi kê bừa thuốc cho bệnh nhân. Suýt chút nữa mẹ mình bị tai biến. Lúc đó mẹ mình rơi vào trạng thái hoảng loạn, huyết áp tăng vọt, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mình chỉ biết liên tục bảo mẹ giữ bình tĩnh, tinh thần lúc này là quan trọng nhất. May mà gọi được bác sỹ đến cấp cứu kịp thời.
Giây phút giữa sinh tử thật quá mong manh...
Lúc đó mình bảo mẹ hãy niệm Phật đi, và mình thì hứa sẽ làm nhiều việc thiện, sẽ quyết tâm thực hiện sứ mệnh của mình- thay đổi tư duy và giúp mọi người thành công
Và đến bây giờ mình vẫn thấy đau đau khi nhớ lại giây phút mẹ mình hoảng loạn

Thật kỳ lạ, cảm giác này giống như cảm giác khi mới đây mình chưa thay đổi được tư duy của một người bạn mình
Bạn mình không hề tin khi mình nói rằng có những bạn trẻ đã có thể kiếm được 50,000$/tháng mà không phải làm việc hùng hục; cũng không hề tin rằng mình sẽ tự cho phép mình về hưu khi mình 35 tuổi.
Đối với người bạn ấy, 35 tuổi mới là bắt đầu sự nghiệp. Bạn âý nghĩ rằng công việc ổn định trong nhà nước ( ở 1 bộ), được đi đây đi đó đã giúp bạn ấy mở rộng tầm nhìn, quen rất nhiều đại gia, nhưng chưa ai làm được 50,000$/tháng. Bạn ấy cho rằng chỉ có duy nhất mình là rất tự tin vào công việc; còn tất cả những người bạn ấy gặp và bản thân bạn ấy chỉ kêu than về công việc mà thôi.
Mình quả thật chưa biết làm sao để bạn ấy hiểu rằng chính bản thân mỗi người tự quyết định số phận của mình, tự quyết định công việc mình làm; tự quyết định thu nhập mình hưởng. Chúng ta hoàn toàn có thể làm những việc mình yêu thích, theo đuổi đam mê của mình, sống cuộc sống mình đáng được hưởng mà không phải suốt ngày lo cơm áo gạo tiền, không phải làm nô lệ cho đồng tiền
Thế mới càng khẳng định thêm sự khác biệt giữa người thành công và người thất bại; người giàu và người nghèo chỉ ở tư duy mà thôi
Mình tự nhủ sẽ lấy cuộc đời của mình ra làm minh chứng cho những điều mình suy nghĩ; đến 35 tuổi khi hoàn thành mọi việc mình sẽ đi chia sẻ điều đó cho tất cả mọi người.

Có lẽ khi thay đổi được tư duy của nhiều người, nhìn thấy thành công của họ mình mới hết cảm giác đau đau


Mình luôn luôn tự hào vì mình có khả năng làm chủ cảm xúc. Không bao giờ mình cho phép ai hay bất cứ điều gì "cướp đi" những giây phút vui vẻ, hạnh phúc của mình hay làm ảnh hưởng tới cảm xúc của mình
Nhưng...
Có 1 người có khả năng "quyết định" mình vui hay buồn. Nếu người đó vui thì mình vui, người đó buồn thì mình buồn. Người đó chính là Anh.
Anh vừa là người chồng, vừa là người yêu, vừa là anh trai lại vừa là người bạn tri kỉ. Quả thật mình rất may mắn! Anh đã cùng mình vượt qua hết thử thách này đến thử thách khác. Anh luôn đi sát bên mình trong mọi bước đường.Nhiều người phải nói " sao chúng mày làm gì cũng phải kè kè bên nhau vậy". Ừ thì biết sao được vì Anh ngoài là người chồng ra còn là người bạn thân nhất của mình.
Bắt đầu một tuần làm việc bận rộn mới với tình yêu lớn dành cho Anh...


Các em học sinh yêu quý,
Cô vừa cho các em thực hiện một cuộc đua- đua sức, đua tài, đua ý chí:
ghi nhớ 800 từ mới tiếng Anh trong vòng 6 ngày dùng "phương pháp ghi nhớ siêu phàm" cô dạy. Quan trọng nhất là các em phải ghi nhớ mãi mãi 800 từ này chứ không đơn thuần là nhớ tạm thời
Cô biết chắc các em sẽ thành công bởi các em đã hiểu rất rõ ý chí của con người phi thường như nào rồi đúng không. Nếu trong 6 ngày đua sức, lúc nào hơi mệt mỏi hãy xem lại video này nhé:
http://www.youtube.com/watch?v=5YDAxFok47k
Các em đã có đầy đủ các điều kiện để thành công rồi
Chúc tất cả các em đều là winners để giành giải thưởng của cô!


4.9 cho con trai vào thăm các em bé mồ côi. Cu cậu rất thích và tự hào vì được "làm từ thiện".
Mỗi lần đến đây là mỗi cảm xúc khác nhau. Lại có thêm những em bé sơ sinh mới. Lại có thêm những cụ già không nơi nương tựa.
Mình tự hỏi phải chăng những em bé và những cụ già này đã được SỐ PHẬN AN BÀI?
KHông! Chính những cụ già này đã tạo ra số phận của các cụ như vậy. Đổ lỗi cho sự bất hiếu của con cái ư? Đổ lỗi cho hoàn cảnh ư? Vì đổ lỗi cho nên các cụ mới có cuộc đời như vậy. Nếu như quay ngược lại vài chục năm trước khi các cụ còn trẻ và xác định cho mình 1 mục tiêu, 1 con đường đi mà không phụ thuộc vào ai thì chắc chắn bây giờ các cụ đã có cuộc đời khác. Ví dụ đơn giản như các cụ có mục tiêu là mình sẽ mở 1 cửa hàng bán rau và phát triển nó, theo đuổi nó đến cùng, không phải sống phụ thuộc vào con cái thì chắc chắn mấy chục năm cuộc đời của các cụ đã phát triển được một cửa hàng rau phát đạt, chưa muốn nói đến là nổi tiếng.
Thế còn các em bé? Đúng là vừa ra đời chúng đã phải chịu biết bao thiệt thòi và dưới con mắt của nhiều người thì ông trời đã đặt vào tay chúng SỐ PHẬN đau khổ như vậy và chúng sẽ suốt đơì đau khổ. Nhưng nếu đúng vậy thì đã không có những con người như Nick ( mất 2 tay, 2 chân)- 1 diễn giả truyền cảm hứng tuyệt vời đến hàng triệu người trên thế giới; chàng trai Ấn độ cụt 2 chân vẫn tham gia cuộc thi tài năng quốc gia với màn nhảy hip hop trên cả tuyệt vời; hiệp sỹ Công Hùng- một con người tật nguyền nhưng là giám đốc của một trung tâm và tạo việc làm cho nhiều người khác...
Vậy, CHÍNH CHÚNG TA TẠO RA SỐ PHẬN CỦA MÌNH!

Trong các lớp học của mình, mình đã chỉ cho các em thấy điều đó và cho các em biết được 3 câu hỏi " thay đổi cuộc đơì". CHỉ cần trả lời 3 câu này và làm theo nó thì chắc chắn các em đã đang tự tạo SỐ PHẬN của chính mình và đạt được những gì các em mong muốn
Bản thân mình đã thay đổi hoàn toàn khi trả lời 3 câu hoỉ này và nó đã biến thành sứ mệnh của mình. Chồng mình cũng đã đạt được rất nhiều thành công khi trả lời 3 câu hỏi này. Mình đang tự thiết kế cuộc sống của mình. Điều này thật tuyệt vời và mình cảm thấy các em học sinh của mình thật may mắn khi biết đến điều này khi còn chưa bước chân vào đơì thật sự


Trong các khoá học dạy "Phương pháp học tập đỉnh cao" cho học sinh, mình thường chỉ cho các em thấy tầm quan trọng của quyết định. Tất cả những gì chúng ta đang có ở hiện tại đều do những quyết định của chúng ta có trong quá khứ tạo nên. Ví dụ: bây giờ bạn đang mặc cái áo màu xanh- là kết quả của việc bạn quyết định mặc cái áo màu xanh chứ không phải cái áo màu đỏ vài tiếng trước. Ví dụ bây giờ bạn đang ngồi trước máy tính- là quyết định cuả bạn vài phút trứơc mở máy tính ra chứ không phải là đi shopping...
Từ những việc nhỏ nhặt này để thấy rằng tất cả những gì chúng ta đang có ở hiện tại- từ nhỏ bé tới lớn lao- đều do chúng ta quyết định mà nên. Hay nói cách khác, chính chúng ta tạo nên thành công hay thất bại của mình, chính chúng ta tạo nên số phận của mình. Không ai khác!
Và mình, mình đã quyết định tự tạo nên số phận của riêng mình. Việt Nam trong thời gian ngắn nữa sẽ có một nữ diễn giả tài năng, một nữ diễn giả giúp cho hàng triệu con người thay đổi và thành công!
Mỗi người trung bình chỉ có khoảng 75 năm sống cuộc đơì, trừ đi 2/3 thời gian cho việc ăn ngủ, nghỉ, các việc khác; chỉ còn rất ít thơì gian để làm việc gì đó. Vậy tại sao chỉ 1 lần sống mà phải sống tầm thường nhỉ. Một lần sống hãy sống cho ra sống để khi mình ra đời mọi người cười; còn khi nằm xuống mọi người sẽ khóc. Hãy thực hiện sứ mệnh của mình, giúp đỡ được nhiều nhiều ngươì khác; gíup họ nhận ra sứ mệnh của họ. ĐỪNG BAO GIỜ SỐNG CUỘC SỐNG TẦM THƯỜNG,CHẾT ĐI TRONG ÂM THẦM
Muốn vậy, đã đến lúc bứơc ra ánh sáng!
Hãy học Susan Boyle!