Từ khi nhận ra 1 điều mình hoàn toàn có quyền chủ động lựa chọn những gì mình thích, mình cảm thấy thật hạnh phúc. Mình có quyền chọn:
- một công việc mình thích
- một thu nhập mình muốn
- một nền giáo dục tốt nhất cho con
- một gia đình hạnh phúc
-một ước mơ lớn và một ý chí theo đuổi đến cùng
....
Những điều này mình có được từ khi mình chọn THAY ĐỐI CHÍNH THÁI ĐỘ SỐNG của mình!
Mọi người thường nghĩ " tôi phải làm việc kiếm tiền, tôi không có quyền chọn công việc tôi muốn"--> kết quả là xuất phát điểm đi nộp đơn cho 1 loạt các công ty và nếu may mắn được nhận vào 1 công ty có mức lương cao cao chút là vô cùng sung sướng. Phần lớn rồi 1 lúc nào đó sẽ cảm thấy mình trở thành nô lệ của công việc, vì miếng cơm manh áo phải làm thôi chứ ít khí cảm thấy thật sự hạnh phúc vì công việc. Và rồi suốt ngày thấp thỏm khi nào mình được tăng lương, khi nào mình được tăng chức?
Ngược lại mình nghĩ " 1/2 thời gian cuộc đời gắn với công việc yêu thích, tại sao không làm công việc mà mình đam mê, và tại sao không là người trả lương cho chính mình mà phải phụ thuộc vào người khác?, tại sao mình không là "sếp " ngay từ đầu---> kết quả là bây giờ mình đang làm công việc mà mình vô cùng đam mê, tự trả lương cho chính mình và biết cách đạt được những thu nhập mà mình mong muốn.
Mọi người thường phàn nàn " tại sao số tôi lại gặp phải những cảnh như thế này...và giá như...". Phần lớn không nhận ra 1 điều là "những người xung quanh, những điều xảy ra với chúng ta ... không bao giờ chúng ta kiểm soát được" nhưng có 1 điều chúng ta hoàn toàn kiểm soát được đó chính là THÁI ĐỘ của chúng ta. Bạn gặp những rắc rối trong công việc? Con cái không nghe lời?... Tất cả những điều này xảy ra với tất cả mọi người. Những người luôn đổ lỗi cho hoàn cảnh thì ngồi than thân trách phận, thấy số mình thật khổ và kém may mắn--> càng chìm sâu hơn trong các rắc rối và khiến các rắc rối làm chủ mình. Còn riêng mình, mình biết không thể ngăn cản những điều rắc rối xảy ra nhưng mình chọn cách thay đổi Thái độ đối mặt với nó: mình làm chủ các vấn đề chứ không để vấn đề làm chủ mình.
Ví dụ tối qua đi dạy về gặp sự cố để chìa khóa trong cốp xe và đóng sập cốp xe lại, không có chìa khóa về nhà mà đã 9h tối chẳng còn ai phá khóa được trong khi phải mất 1h mới về tới nhà, không biết đến bao giờ mới về được nhà. Đầu tiên cuống lên và nghĩ " sự cố rồi", xong lập tức nghĩ mình có 2 lựa chọn: 1 là cuống lên, 2 là tìm cách giải quyết. Cuối cùng đi gặp cô giáo còn ở trường và may quá cô cho mượn xe về. Sáng nay phải dạy từ 5h sáng để đi trả xe và thấy mình may mắn khi nhờ có sự cố này mới có thể thức dậy lúc 5h sáng, và mới biết được Hà nội lúc sáng sớm trời mùa đông thích thật. Đi trên đường trời tối om, chỉ có vài người bán hàng rau, thịt chuẩn bị bán hàng sớm... Thấy yêu đời vì mình đang làm chủ sự cố, dù chỉ là sự cố nhỏ.
Hàng ngày mình còn đang đối mặt với rất nhiều vấn đề mà khi mình kể ra nhiều người bảo "thế mà cũng chịu đựng được", nhưng mình thấy rất bình thường vì mình đang làm chủ các vấn đề đó, còn các vấn đề không thể ngăn chúng xảy ra nhưng mình biến được chúng trở thành "nhân viên" của mình, mình sai bảo gì chẳng được. Hihi. Mà còn biến được những "nhân viên khó chịu" này thành điều có lợi cho mình.
Ôi, thật sung sướng khi làm chủ được mọi thứ!
0
nhận xét
Posted in
Năm mới đến, ngồi ngẫm nghĩ lại những việc mình đã làm được và chưa làm được.
Tự hỏi mình: Mình có đầy đủ các tố chất để thành công rực rỡ: khả năng thuyết trình, thuyết phục tốt, chỉ số IQ cao (152) (0.1% nhân loại có chỉ số này), chỉ số EQ cũng rất tuyệt, có tham vọng và khát vọng lớn, có ý chí, ngoại hình thì cũng không đến nỗi mất điểm trong mắt người khác.... Vậy tại sao đến giờ này vẫn chưa thực sự thành công như mình mong muốn?
Tự kiểm điểm lại mình:
Àh, hóa ra có 2 điều chính khiến mình chưa thành công như khả năng của mình có thể đạt được:
1. Không theo đuổi đến cùng một mục tiêu: khi mình đã chạm tới thành công và chuẩn bị thành công là lúc mình bỏ sang lĩnh vực khác và nghĩ mình có khả năng thành công tốt hơn ở lĩnh vực khác:
hồi mới ra trường làm ở công ty giao nhận vận tải quốc tế, mình đã được một số thành tựu xuất sắc và thường xuyên giám đốc gọi riêng vào phòng và nói sẽ đầu tư và trang bị cho mình tất cả những điều cần thiết để đảm nhận vị trí trọng trách trong công ty. Chưa bao giờ có nhân viên trẻ nào có khả năng đàm phán với các đại lý quốc tế để giảm 5$/m3 hàng cho hàng loạt các lô hàng xuất sang châu Âu như mình. Nhưng không hiểu sao mình vẫn thấy công ty này không đủ chỗ cho mình phát triển hết khả năng. Khi mình nói nghỉ. giám đốc gọi điện và thuyết phục gần 2 tiếng đồng hồ và cuối cùng chốt lại là " em phải tìm được cho anh người thay thế có khả năng giống em". Mình đang được "đầu tư đặc biệt" và chuẩn bị giữ vị trí trọng trách thì mình nghỉ, không hề nuối tiếc.
Sau đó mình làm kinh doanh tài chính, khó nhọc từ những ngày đầu không biết tí gì đến khi đạt được vị trí quản lý, hàng tuần chia sẻ kinh nghiệm cho hàng trăm con người. Biết bao ánh mắt nể phục, biết bao những lời xin giúp đỡ.... Mình cũng đã từng nghĩ sẽ gắn bó với công việc này, nhưng đến lúc chuẩn bị đạt vị trí cao hơn, thành công vang dội hơn thì mình lại cảm thấy công việc này không phù hợp. Khi nói nghỉ, không biết bao nhiêu người bảo mình điên, khùng. Chị giám đốc kinh doanh gọi vào phòng phân tích lên xuống, cho mình một cơ hội nghĩ lại mình vẫn quyết đi. Đến ngay cả chồng mình cũng xin mình nghĩ lại. Nhưng mình lại thấy mình sẽ phát triển tốt hơn ở môi trường khác...
Rồi đến khi làm giám đốc dự án mình cũng chỉ làm được 1 thời gian và lại thấy chưa đúng khả năng. Anh giám đốc lại bảo " kệ em, anh không biết em phải làm cùng anh".
....
Chà, mình vẫn khát vọng thành công đến cháy bỏng mà quên mất 1 điều đơn giản: THÀNH CÔNG NGAY BÊN CẠNH. Thành công sẽ hết sức đơn giản nếu mình chỉ chọn MỘT MỤC TIÊU và đi với nó đến cùng.
Kiểm nghiệm lại thì với khả năng của mình mình có thể thành công ở bất kỳ lĩnh vực nào mình chọn, chỉ có điều mình hãy quyết định chọn lấy 1 mà thôi.
2. Trong con người mình có 2 giá trị lớn không đồng hành mà lại xung đột với nhau:
một bên là khát vọng thành công trong sự nghiệp, một bên là gia đình và con cái. Cả 2 điều này có giá trị tương đương nhau đối với mình. Chính vì vậy khi dành nhiều thời gian để phát triển sự nghiệp thì lại nghĩ tội nghiệp con ở nhà ai chăm sóc, ai dạy dỗ trong khi mình có rất nhiều kiến thức về phát triển tài năng con trẻ; lại nghĩ thời gian ở bên chồng con là ý nghĩa nhất. Nhưng khi nghỉ ở nhà mấy hôm với con lại "phát điên" lên vì bao nhiêu ý tưởng mới mẻ trong đầu chưa được triển khai, lại thấy sốt ruột vì "đang lãng phí thời gian" dành cho sự nghiệp.
Chính đây là điều cản trở mình lớn nhất trên con đường sự nghiệp. Con là điều quan trọng nhất với mình nhưng khát vọng thành công cũng không kém phần dữ dội.
Và mình mới phát hiện ra 1 điều là 2 giá trị xung đột này sẽ biến thành đồng hành được nếu mình biết quản lý thời gian tốt hơn. Đúng rồi, chỉ cần quản lý thời gian tốt hơn là mọi việc ổn.
Đúng là KHÔNG CÓ GÌ LÀ KHÔNG THỂ.
Nào, trước tiên bắt tay thực hiện mục tiêu 2 năm của mình đã. Bây giờ thì chọn 1 con đường duy nhất và quản lý thời gian tốt hơn nhé.

