Vừa trở về nhà sau một tuần đi Sing tham gia hội thảo Millionaire Mind Intensive của T Harv Eker. Cảm ơn T Harv đã mở rộng tầm mắt cho mình hơn nữa và giúp mình trả lời rõ ràng câu hỏi: vì sao người thành công và giàu có ngày càng thành công và giàu có; vì sao người nghèo ngày càng nghèo đi
Cảm ơn T Harv, mình đã nắm trong tay tư duy của người thành công; mình đã hiểu quy luật vận hành của vũ trụ; mình hiểu và khẳng định hơn nữa sứ mệnh của mình. Mình đang biến nó thành từng hành động mỗi ngày. Không có gì sung sướng và mãn nguyện hơn được tự do làm tất cả những gì mình thích, được tận hưởng cuộc sống mà mình xứng đáng được hưởng; được thăng hoa trong tình yêu, gia đình và công việc.
Tất cả sự khác biệt chỉ nằm trong 2 từ: Tư Duy
Lần đầu tiên đặt chân tới SIngapore, mình đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác và hiểu vì sao một đất nước với 4 triệu dân, đi 3 tiếng bằng MRT đã hết cả nước mà đi đâu cũng gặp triệu phú. Đầu tiên đập vào mắt mình là những công trình kiến trúc đẹp như tranh vẽ, thể hiện sức tưởng tượng vô biên của con người. Tất cả đều rất mềm mại và đầy màu sắc. Sau đó là những con đường sạch sẽ và có thể nằm xuống bất kỳ nơi đâu mà không sợ bẩn. Rồi đến điều quan trọng nhất là ý thức của con người. Không hề nhìn thấy bóng dáng của cảnh sát hay công an, nhưng ai cũng chấp hành các quy định như thể các robot được lập trình sẵn vậy. Đi đâu cũng xếp hàng: toa lét, chờ taxi; mua đồ ăn, lên tàu điện.. và không ai chen lấn xô đẩy, cũng không ai than phiền sao người kia lâu thế. Xe ô tô luôn nhường đường cho người đi bộ. Mấy lần mình va vaò người khác nhưng người ta luôn là người đầu tiên nói lời xin lỗi mình. Ở các công trường xây dựng, không phải là các biển: cấm vào; phía trước là công trường xây dựng... mà là các biển: Chúng tôi đang xây dựng cho các ước mơ của bạn. Chúng tôi xin lỗi vì sự bất tiện gây ra cho các bạn...
Hộ chiếu của mình bị ướt hỏng hết ảnh, mình lo lắng không biết giải quyết ra sao, liên lạc với ĐSQ VN không được, thế là cứ ra sân bay tuỳ cơ ứng biến. Ở sân bay Changi, mọi thứ thật dễ dàng, chỉ là một lời nhắc: về VN đổi hộ chiếu. Về đến VN, sau khi nhìn hộ chiếu, người ta dẫn mình vào 1 phòng riêng có 3 anh đang chơi Picachu. Sau khi mình giải thích, có cả cmt, giấy photo hộ chiếu, và đối chiếu mọi thông tin đều khớp, một anh hỏi mình làm gì, ở đâu ,lương cao không.... Mình cũng trả lời và anh ta thấy mình có vẻ không hiểu ý nên nói sẵng với mình: em cứ ra kia ngồi đợi và quay vào chơi Picahu tiếp. Lúc này thì mình hiểu và nói với anh ta: nhưng em không còn tiền Việt ạ. Anh ta nói: thì tiền nào chẳng là tiền. Thế là mình đành phải rút 2 tờ 10$ ra và anh ta nép sát người vào tường giả vờ gọi điện thoại và chìa túi áo ra cho mình nhét tiền vào. Sau đó mình được nhập cảnh trong chưa đầy 2 phút.
Chà, mình không hề tức giận anh ta. Chỉ thấy buồn và xót xa. VN mình vẫn có những con người hạ nhân phẩm của mình vì vài đồng bạc lẻ như thế thì làm sao để phát triển đây? Không hiếu những con người đó sẽ dạy dỗ con họ như nào nhỉ?
Rồi ra đến taxi, anh chàng lái taxi phóng vèo một cái suýt đâm vào 1 bà nước ngoài qua đường để bà ta hét ầm lên. MÌnh chỉ có thể kêu lên: Ối em ơi...
Làm sao để thay đổi tư duy người VIệt đây? Mình sẽ bắt đầu từ những người trẻ...

