Vừa trở về nhà sau một tuần đi Sing tham gia hội thảo Millionaire Mind Intensive của T Harv Eker. Cảm ơn T Harv đã mở rộng tầm mắt cho mình hơn nữa và giúp mình trả lời rõ ràng câu hỏi: vì sao người thành công và giàu có ngày càng thành công và giàu có; vì sao người nghèo ngày càng nghèo đi
Cảm ơn T Harv, mình đã nắm trong tay tư duy của người thành công; mình đã hiểu quy luật vận hành của vũ trụ; mình hiểu và khẳng định hơn nữa sứ mệnh của mình. Mình đang biến nó thành từng hành động mỗi ngày. Không có gì sung sướng và mãn nguyện hơn được tự do làm tất cả những gì mình thích, được tận hưởng cuộc sống mà mình xứng đáng được hưởng; được thăng hoa trong tình yêu, gia đình và công việc.
Tất cả sự khác biệt chỉ nằm trong 2 từ: Tư Duy
Lần đầu tiên đặt chân tới SIngapore, mình đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác và hiểu vì sao một đất nước với 4 triệu dân, đi 3 tiếng bằng MRT đã hết cả nước mà đi đâu cũng gặp triệu phú. Đầu tiên đập vào mắt mình là những công trình kiến trúc đẹp như tranh vẽ, thể hiện sức tưởng tượng vô biên của con người. Tất cả đều rất mềm mại và đầy màu sắc. Sau đó là những con đường sạch sẽ và có thể nằm xuống bất kỳ nơi đâu mà không sợ bẩn. Rồi đến điều quan trọng nhất là ý thức của con người. Không hề nhìn thấy bóng dáng của cảnh sát hay công an, nhưng ai cũng chấp hành các quy định như thể các robot được lập trình sẵn vậy. Đi đâu cũng xếp hàng: toa lét, chờ taxi; mua đồ ăn, lên tàu điện.. và không ai chen lấn xô đẩy, cũng không ai than phiền sao người kia lâu thế. Xe ô tô luôn nhường đường cho người đi bộ. Mấy lần mình va vaò người khác nhưng người ta luôn là người đầu tiên nói lời xin lỗi mình. Ở các công trường xây dựng, không phải là các biển: cấm vào; phía trước là công trường xây dựng... mà là các biển: Chúng tôi đang xây dựng cho các ước mơ của bạn. Chúng tôi xin lỗi vì sự bất tiện gây ra cho các bạn...
Hộ chiếu của mình bị ướt hỏng hết ảnh, mình lo lắng không biết giải quyết ra sao, liên lạc với ĐSQ VN không được, thế là cứ ra sân bay tuỳ cơ ứng biến. Ở sân bay Changi, mọi thứ thật dễ dàng, chỉ là một lời nhắc: về VN đổi hộ chiếu. Về đến VN, sau khi nhìn hộ chiếu, người ta dẫn mình vào 1 phòng riêng có 3 anh đang chơi Picachu. Sau khi mình giải thích, có cả cmt, giấy photo hộ chiếu, và đối chiếu mọi thông tin đều khớp, một anh hỏi mình làm gì, ở đâu ,lương cao không.... Mình cũng trả lời và anh ta thấy mình có vẻ không hiểu ý nên nói sẵng với mình: em cứ ra kia ngồi đợi và quay vào chơi Picahu tiếp. Lúc này thì mình hiểu và nói với anh ta: nhưng em không còn tiền Việt ạ. Anh ta nói: thì tiền nào chẳng là tiền. Thế là mình đành phải rút 2 tờ 10$ ra và anh ta nép sát người vào tường giả vờ gọi điện thoại và chìa túi áo ra cho mình nhét tiền vào. Sau đó mình được nhập cảnh trong chưa đầy 2 phút.
Chà, mình không hề tức giận anh ta. Chỉ thấy buồn và xót xa. VN mình vẫn có những con người hạ nhân phẩm của mình vì vài đồng bạc lẻ như thế thì làm sao để phát triển đây? Không hiếu những con người đó sẽ dạy dỗ con họ như nào nhỉ?
Rồi ra đến taxi, anh chàng lái taxi phóng vèo một cái suýt đâm vào 1 bà nước ngoài qua đường để bà ta hét ầm lên. MÌnh chỉ có thể kêu lên: Ối em ơi...
Làm sao để thay đổi tư duy người VIệt đây? Mình sẽ bắt đầu từ những người trẻ...
1 nhận xét
Posted in
Mình vừa trải qua cảm giác sợ hãi, hoảng sợ khi đêm trước mẹ mình bị ngộ độc thuốc- sự tắc trách của bác sỹ khi kê bừa thuốc cho bệnh nhân. Suýt chút nữa mẹ mình bị tai biến. Lúc đó mẹ mình rơi vào trạng thái hoảng loạn, huyết áp tăng vọt, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mình chỉ biết liên tục bảo mẹ giữ bình tĩnh, tinh thần lúc này là quan trọng nhất. May mà gọi được bác sỹ đến cấp cứu kịp thời.
Giây phút giữa sinh tử thật quá mong manh...
Lúc đó mình bảo mẹ hãy niệm Phật đi, và mình thì hứa sẽ làm nhiều việc thiện, sẽ quyết tâm thực hiện sứ mệnh của mình- thay đổi tư duy và giúp mọi người thành công
Và đến bây giờ mình vẫn thấy đau đau khi nhớ lại giây phút mẹ mình hoảng loạn
Thật kỳ lạ, cảm giác này giống như cảm giác khi mới đây mình chưa thay đổi được tư duy của một người bạn mình
Bạn mình không hề tin khi mình nói rằng có những bạn trẻ đã có thể kiếm được 50,000$/tháng mà không phải làm việc hùng hục; cũng không hề tin rằng mình sẽ tự cho phép mình về hưu khi mình 35 tuổi.
Đối với người bạn ấy, 35 tuổi mới là bắt đầu sự nghiệp. Bạn âý nghĩ rằng công việc ổn định trong nhà nước ( ở 1 bộ), được đi đây đi đó đã giúp bạn ấy mở rộng tầm nhìn, quen rất nhiều đại gia, nhưng chưa ai làm được 50,000$/tháng. Bạn ấy cho rằng chỉ có duy nhất mình là rất tự tin vào công việc; còn tất cả những người bạn ấy gặp và bản thân bạn ấy chỉ kêu than về công việc mà thôi.
Mình quả thật chưa biết làm sao để bạn ấy hiểu rằng chính bản thân mỗi người tự quyết định số phận của mình, tự quyết định công việc mình làm; tự quyết định thu nhập mình hưởng. Chúng ta hoàn toàn có thể làm những việc mình yêu thích, theo đuổi đam mê của mình, sống cuộc sống mình đáng được hưởng mà không phải suốt ngày lo cơm áo gạo tiền, không phải làm nô lệ cho đồng tiền
Thế mới càng khẳng định thêm sự khác biệt giữa người thành công và người thất bại; người giàu và người nghèo chỉ ở tư duy mà thôi
Mình tự nhủ sẽ lấy cuộc đời của mình ra làm minh chứng cho những điều mình suy nghĩ; đến 35 tuổi khi hoàn thành mọi việc mình sẽ đi chia sẻ điều đó cho tất cả mọi người.
Có lẽ khi thay đổi được tư duy của nhiều người, nhìn thấy thành công của họ mình mới hết cảm giác đau đau
0
nhận xét
Posted in
Mình luôn luôn tự hào vì mình có khả năng làm chủ cảm xúc. Không bao giờ mình cho phép ai hay bất cứ điều gì "cướp đi" những giây phút vui vẻ, hạnh phúc của mình hay làm ảnh hưởng tới cảm xúc của mình
Nhưng...
Có 1 người có khả năng "quyết định" mình vui hay buồn. Nếu người đó vui thì mình vui, người đó buồn thì mình buồn. Người đó chính là Anh.
Anh vừa là người chồng, vừa là người yêu, vừa là anh trai lại vừa là người bạn tri kỉ. Quả thật mình rất may mắn! Anh đã cùng mình vượt qua hết thử thách này đến thử thách khác. Anh luôn đi sát bên mình trong mọi bước đường.Nhiều người phải nói " sao chúng mày làm gì cũng phải kè kè bên nhau vậy". Ừ thì biết sao được vì Anh ngoài là người chồng ra còn là người bạn thân nhất của mình.
Bắt đầu một tuần làm việc bận rộn mới với tình yêu lớn dành cho Anh...
0
nhận xét
Posted in
Các em học sinh yêu quý,
Cô vừa cho các em thực hiện một cuộc đua- đua sức, đua tài, đua ý chí:
ghi nhớ 800 từ mới tiếng Anh trong vòng 6 ngày dùng "phương pháp ghi nhớ siêu phàm" cô dạy. Quan trọng nhất là các em phải ghi nhớ mãi mãi 800 từ này chứ không đơn thuần là nhớ tạm thời
Cô biết chắc các em sẽ thành công bởi các em đã hiểu rất rõ ý chí của con người phi thường như nào rồi đúng không. Nếu trong 6 ngày đua sức, lúc nào hơi mệt mỏi hãy xem lại video này nhé:
http://www.youtube.com/watch?v=5YDAxFok47k
Các em đã có đầy đủ các điều kiện để thành công rồi
Chúc tất cả các em đều là winners để giành giải thưởng của cô!
0
nhận xét
Posted in
4.9 cho con trai vào thăm các em bé mồ côi. Cu cậu rất thích và tự hào vì được "làm từ thiện".
Mỗi lần đến đây là mỗi cảm xúc khác nhau. Lại có thêm những em bé sơ sinh mới. Lại có thêm những cụ già không nơi nương tựa.
Mình tự hỏi phải chăng những em bé và những cụ già này đã được SỐ PHẬN AN BÀI?
KHông! Chính những cụ già này đã tạo ra số phận của các cụ như vậy. Đổ lỗi cho sự bất hiếu của con cái ư? Đổ lỗi cho hoàn cảnh ư? Vì đổ lỗi cho nên các cụ mới có cuộc đời như vậy. Nếu như quay ngược lại vài chục năm trước khi các cụ còn trẻ và xác định cho mình 1 mục tiêu, 1 con đường đi mà không phụ thuộc vào ai thì chắc chắn bây giờ các cụ đã có cuộc đời khác. Ví dụ đơn giản như các cụ có mục tiêu là mình sẽ mở 1 cửa hàng bán rau và phát triển nó, theo đuổi nó đến cùng, không phải sống phụ thuộc vào con cái thì chắc chắn mấy chục năm cuộc đời của các cụ đã phát triển được một cửa hàng rau phát đạt, chưa muốn nói đến là nổi tiếng.
Thế còn các em bé? Đúng là vừa ra đời chúng đã phải chịu biết bao thiệt thòi và dưới con mắt của nhiều người thì ông trời đã đặt vào tay chúng SỐ PHẬN đau khổ như vậy và chúng sẽ suốt đơì đau khổ. Nhưng nếu đúng vậy thì đã không có những con người như Nick ( mất 2 tay, 2 chân)- 1 diễn giả truyền cảm hứng tuyệt vời đến hàng triệu người trên thế giới; chàng trai Ấn độ cụt 2 chân vẫn tham gia cuộc thi tài năng quốc gia với màn nhảy hip hop trên cả tuyệt vời; hiệp sỹ Công Hùng- một con người tật nguyền nhưng là giám đốc của một trung tâm và tạo việc làm cho nhiều người khác...
Vậy, CHÍNH CHÚNG TA TẠO RA SỐ PHẬN CỦA MÌNH!
Trong các lớp học của mình, mình đã chỉ cho các em thấy điều đó và cho các em biết được 3 câu hỏi " thay đổi cuộc đơì". CHỉ cần trả lời 3 câu này và làm theo nó thì chắc chắn các em đã đang tự tạo SỐ PHẬN của chính mình và đạt được những gì các em mong muốn
Bản thân mình đã thay đổi hoàn toàn khi trả lời 3 câu hoỉ này và nó đã biến thành sứ mệnh của mình. Chồng mình cũng đã đạt được rất nhiều thành công khi trả lời 3 câu hỏi này. Mình đang tự thiết kế cuộc sống của mình. Điều này thật tuyệt vời và mình cảm thấy các em học sinh của mình thật may mắn khi biết đến điều này khi còn chưa bước chân vào đơì thật sự
1 nhận xét
Posted in
Trong các khoá học dạy "Phương pháp học tập đỉnh cao" cho học sinh, mình thường chỉ cho các em thấy tầm quan trọng của quyết định. Tất cả những gì chúng ta đang có ở hiện tại đều do những quyết định của chúng ta có trong quá khứ tạo nên. Ví dụ: bây giờ bạn đang mặc cái áo màu xanh- là kết quả của việc bạn quyết định mặc cái áo màu xanh chứ không phải cái áo màu đỏ vài tiếng trước. Ví dụ bây giờ bạn đang ngồi trước máy tính- là quyết định cuả bạn vài phút trứơc mở máy tính ra chứ không phải là đi shopping...
Từ những việc nhỏ nhặt này để thấy rằng tất cả những gì chúng ta đang có ở hiện tại- từ nhỏ bé tới lớn lao- đều do chúng ta quyết định mà nên. Hay nói cách khác, chính chúng ta tạo nên thành công hay thất bại của mình, chính chúng ta tạo nên số phận của mình. Không ai khác!
Và mình, mình đã quyết định tự tạo nên số phận của riêng mình. Việt Nam trong thời gian ngắn nữa sẽ có một nữ diễn giả tài năng, một nữ diễn giả giúp cho hàng triệu con người thay đổi và thành công!
Mỗi người trung bình chỉ có khoảng 75 năm sống cuộc đơì, trừ đi 2/3 thời gian cho việc ăn ngủ, nghỉ, các việc khác; chỉ còn rất ít thơì gian để làm việc gì đó. Vậy tại sao chỉ 1 lần sống mà phải sống tầm thường nhỉ. Một lần sống hãy sống cho ra sống để khi mình ra đời mọi người cười; còn khi nằm xuống mọi người sẽ khóc. Hãy thực hiện sứ mệnh của mình, giúp đỡ được nhiều nhiều ngươì khác; gíup họ nhận ra sứ mệnh của họ. ĐỪNG BAO GIỜ SỐNG CUỘC SỐNG TẦM THƯỜNG,CHẾT ĐI TRONG ÂM THẦM
Muốn vậy, đã đến lúc bứơc ra ánh sáng!
Hãy học Susan Boyle!
0
nhận xét
Posted in
Gặp và nói chuyện với những diễn giả thành công, những con người thành công và giàu có, mình ngày càng nhận ra một điều: TÌNH YÊU QUYẾT ĐỊNH TẤT CẢ
Những con người thành công bậc nhất làm việc bằng trái tim, chứ không bằng trí óc. Khi yêu có thể đạp bằng mọi thử thách để đạt được những gì mong muốn; giống như khi chinh phục người yêu sẽ mặc kệ những lời can ngăn của gia đình, mặc kệ ai nói gì thì nói vẫn "đâm đầu" vào yêu. VÌ vậy khi yêu công việc, sứ mệnh của mình, yêu con người thì sẽ đạt được tất cả
...................
Mình đang sống trong cảm giác TÌNH YÊU MÃNH LIỆT!
0
nhận xét
Posted in
Thứ 6 vưà rồi 2 vợ chồng mình dẫn các học sinh của mình sang chùa Bồ Đề làm từ thiện. Các em đều rất háo hức và được lũ trẻ quấn quýt ngay.
Đây là những hình ảnh đi làm từ thiện đầy háo hức của các em:
Hành quân mang đồ từ thiện vào cho các bé:
Chơi với các bé Biến thành các ông bố trẻ
bị tranh giành:
Quây quần
0
nhận xét
Posted in
Cách đây 2 tháng mình có một dịp may lớn: được chiêm bái xá lợi Phật. Đó là một ngôi chùa tuyệt đẹp , yên bình ở gần Hà Nam. Vì có rất ít người biết xá lợi Phật được đặt tại chùa trong vòng vài ngày trước khi được chuyển đi Quảng Bình nên hôm đó chỉ có đúng 8 người nhóm mình đến chiêm bái. Không hề có cảnh chen lấn xô đẩy nên cả nhóm được sư trụ trì giảng giải kỹ ý nghĩa, tác dụng của việc chiêm bái, được tận mắt chứng kiến và gần như được sờ vào xá lợi. Ở ngôi chùa này còn có cả xá lợi của các vị Cao Tăng nữa. Quả thật là có duyên rất lớn!
Vị sư nói rằng trong lúc chiêm bái hãy thành tâm nghĩ về những gì mong muốn. Lúc đó mình chỉ tâm niệm một điều duy nhất: Con lạy Đức Phật, con xin Đức Phật chỉ cho con biết sứ mệnh của con thật sự trên cõi đời này là gì và con có thể làm gì để giúp được rất nhiều người.
Và bây giờ sau 2 tháng mình càng nhận rõ hơn sứ mệnh của mình. Các cơ hội đang đến với mình. Trước tiên phải làm giàu bằng khả năng của mình vì chỉ có thật sự giàu mình mới giúp được nhiều người. Một người nghèo cái tâm rất tốt nhưng nhìn những mảnh đời bất hạnh chỉ có thể giấu nước mắt quay đi. Nhưng một người giàu với cái tâm tốt sẽ giúp đỡ được biết bao mảnh đời. Một cơ hội lớn đang đến và mình quyết nắm bắt và theo đến cùng để đat được mục đích sống của đời mình.
Ngày mai mình sẽ cùng các học sinh đi làm từ thiện ở chùa Bồ Đề. Hy vọng sẽ giúp các em học sinh hiểu hơn ý nghĩa cuộc sống
1 nhận xét
Posted in
Ông đã mất đựơc hơn 1 tuần (ngày 15.5). Hôm kia 2 vợ chồng mình đi thực hiện lời tự hứa để hồi hướng công đức cho ông: đi làm từ thiện. Điểm đến là chùa Bồ Đề bên Gia Lâm. Đây là lần thứ 2 hai vợ chồng mình đến đây: lần đầu tiên mình khóc nức nở; lần này thì đã quen hơn nên không khóc nữa và khệ nệ bê 2 thùng sữa đến cho các em.
Mọi thứ vẫn vậy nhưng các em đã lớn hơn rồi. Duy chỉ có 1 điều mà mình luôn nhận thấy đó là các em không hề biết lạ và thấy người lạ là đưa 2 cánh tay bé tí xíu lên đòi bế. Mình bế 2 tay 2 nhóc: Phương Anh và bé Nâu. 2 đứa cứ há to mồm măm măm đòi đút cơm. Dễ thương vô cùng.
Ở đây các em bé mồ côi, các em bé bị cha mẹ bỏ rơi ƯỚC MUỐN điều lớn nhất: được bế bồng và nựng nịu. Một ước muốn quá nhỏ bé với hang triệu triệu trẻ em đang trong vòng tay yêu thương của bố mẹ; nhưng lại là một điều xa xỉ với các em nơi đây. Mình còn gặp 2 mẹ con cùng ở đây: người mẹ chỉ mới 24 tuổi nhưng đã mắc 1 căn bệnh không thể chữa nổi do cuộc sống buông thả của mình gây ra; không những thế người mẹ đã lây cho đứa con gái bé bỏng mới 3 tuổi đầu. Nói chuyện với mình mà người mẹ ấy cứ khóc suốt và nói : em ân hận lắm chị ạ; em chỉ thương con em thôi ; nó như vậy thì sau này làm sao lấy được chồng; em nhìn anh chị em thèm lắm. Với người mẹ này, ƯỚC MUỐN lớn nhất lúc này là con mình không mắc bệnh và được sống cuộc sống của một ngươì con gái bình thường.
Vào đây mới biết những điều quá nhỏ bé, giản dị và đôi khi là tầm thường với những người bình thường đều là những điều ƯỚC MUỐN quá lớn lao và xa xỉ với những con người nơi đây.
Vậy thật sự thì ƯỚC MUỐN là gì vậy? Là tất cả những điều hiện tại người ta chưa có. Điều này thì ai cũng biết. Nhưng có 1 điều rất ít người biết đó là BIẾT ƠN NHỮNG GÌ MÌNH ĐANG CÓ để ĐẠT ĐƯỢC NHỮNG ĐIỀU MÌNH MUỐN. Người mẹ kia có bao giờ biết rằng tuy con của chị thật thiệt thòi nhưng nó còn hơn những đứa trẻ khác cùng ở trong chùa: đó là được ở bên mẹ. Những đứa trẻ mồ côi được cưu mang trong chùa có biết rằng chúng sung sướng hơn nhiều những đứa trẻ khác còn phải nằm gầm cầu, xó chợ…Và những con người bình thường nếu nhìn những mảnh đời này sẽ thấy mình đang ở thiên đường.
Vậy vì sao đâu đâu cũng thấy những lời kêu than, những khuôn mặt nhăn nhó? Gía như ai cũng biết ơn những gì mình đang có, để cảm thấy tích cực lạc quan hơn, nhường chỗ cho cảm giác tiêu cực, bi quan thì tất cả đều đạt được những gì mình mong muốn. Bởi vì trí não (ông chủ của chúng ta) chỉ hướng dẫn chúng ta con đường đạt được ước muốn khi ông ta cảm thấy vui vẻ lạc quan mà thôi.
Mình biết ơn hiện tại, mình sống cho giây phút hiện tại để tạo thành tương lai mình muốn
1 nhận xét
Posted in
Suy nghĩ, trăn trở rất nhiều mà mình vẫn không hiểu tại sao trong lòng mình luôn có gì đó không hài lòng, không thật sự hạnh phúc với những gì mình đạt được. NGẫm nghĩ nhiều và hôm nay chợt ngộ ra một điều thật đơn giản: mình sống và suy nghĩ quá nhiều cho TƯƠNG LAI ( phải làm gì, phải đạt được gì...) mà quên mất GIÂY PHÚT HIỆN TẠI, quên mất TƯƠNG LAI tạo nên từ HIỆN TẠI.
Mình ngẫm ra 1 bài toán đơn giản:
Nếu coi HIỆN TẠI =1 ; TƯƠNG LAI = 0 (theo ngôn ngữ lập trình: hiện tại đang tồn tại nên =1; TƯƠNG LAI chưa xảy ra nên=0 )
Vậy nếu chỉ cần sống trọn vẹn 1 giây của hiện tại thì được 1--> 1 ngày sống trọn vẹn = 86,400s x1 =86,400 điểm
Nếu 1 ngày lo lắng cho tương lai sẽ được: 86,400s x 0= 0
--> 1 ngày sống trọn vẹn cho hiện tại gấp 86,400 lần cho tương lai
--> Ngay từ bây giờ mình sống trọn vẹn cho hiện tại
2
nhận xét
Posted in
Những ngày này mình đang phải đối mặt với một thử thách lớn về mặt tinh thần: bố chồng ung thư giai đoạn cuối chỉ còn tính từng ngày, mẹ chồng tiểu đường suốt ngày kêu than đau đớn. 2 vợ chồng mình trở thành các y tá từ lúc nào. Ngày xưa mình sợ nhất bị tiêm, bây giờ cầm kim tiêm cho mẹ chồng ngon lành. Chồng mình thì phải bỏ cả việc chăm sóc bố cả tháng nay.
Sợ nhất là thỉnh thoảng không chịu nổi đau bố chồng lại kêu lên: " bố đi đây, bố đi đây". Một sự tra tấn tinh thần đến khủng khiếp và xót xa. Mình thấy xót xa thực sự, không hề giả dối và thấy thương ông vì tuy rất nghiêm khắc nhưng gần kề cái chết vẫn lo lắng cho con cái. Nếu ông ra đi thật sự là mất đi một trụ cột vững chãi của toàn thể gia đình. Mẹ chồng mình thì chẳng biết làm gì,chưa bao giờ biết đi chợ, nấu cơm, toàn ông làm tất cả. Chẳng biết rồi mẹ chồng mình sẽ sống sao khi không còn ông vì dù sao con cái cũng không thể nào làm chỗ dựa bằng chồng được.
Nhiều lúc mình thấy stress nặng, không khí căng thẳng vì 2 ông bà ốm đau . Chồng mình vì quá buồn phiền nên hay cáu gắt. Con thì còn nhỏ hay quấy mẹ. Mẹ mình hay gọi điện an ủi con cố gắng lên.
Nhiều lúc chán nản thật
NHƯNG
Anthony Robbins, Jack Canfield, Brian Tracy... đã dạy mình rằng: " chúng ta không thay đổi đựơc những sự kiện xảy ra với mình, nhưng chúng ta lại thay đổi được thái độ của mình với sự kiện đó"
Và mình chọn cách thay đổi chính thái độ của mình:
Mình tìm đọc sách Phật để thấu hiểu hơn sự sống, cái chết và mình quyết định dạy học từ thiện. Nhờ đó mình biết thêm được rất nhiêù tấm lòng cao cả, biết thêm được rất nhiều những con người có nghịch cảnh hơn mình gấp tỷ lần mà vẫn vương lên thành công.
Khi chăm sóc ông, đút cháo cho ông ăn mình cho con mình ngồi cạnh. Mình nhìn thấy cơ hội tuyệt vời giáo dục con về lòng hiếu thảo. Con mình hơn 3 tuổi đã biết nói: sao ông xanh thế, cháu thương ông lắm nhưng cháu cũng buồn lắm vì ông sắp chết.
Khi đối mặt với những giây phút khó khăn này, mình có cơ hội để được nhìn rõ ràng rằng cuộc đời của một con người quá ngắn ngủi. Vậy nên khi còn được sống thì phải làm được điều gì đó chứ
Khi trong thời khắc khó khăn này, mình có cơ hội hiểu chồng mình hơn: một người con hiếu thảo và tình cảm đặt lên hàng đầu; mình có cơ hội hướng chồng đi trên con đường đúng đắn hơn trong sự nghiệp
Và trong lúc này, mình có cơ hội thâý rằng mình bản lĩnh, mình chọn cách đi theo đam mê, theo tiếng gọi trái tim là đúng đắn
Như vậy mình chẳng còn buồn bã và kêu than nữa, mình chỉ toàn nhìn thấy những điều tốt đẹp thôi dù rằng sự việc xảy ra thì không ai muốn chút nào. Đức Phật đã nói rằng đó là quy luật tất yếu!
0
nhận xét
Posted in
Hôm qua một em học sinh bị một số bạn trêu chọc và cảm thấy tức giận. Tôi bảo em việc gì phải gịân, coi như không phải các bạn đang nói mình. Học sinh đó nói: nhưng tức lắm cô ạ, em phải làm sao?
Tôi kể cho cả lớp nghe một câu chuyện:
Ngày xưa trong một lần đi truyền đạo, Đức Phật có gặp một người đàn ông thô lỗ. Ông ta không tin Đức Phật và có những lời nói xúc phạm. Đức Phật đã hỏi người đàn ông đó" Nếu con tặng ai một món quà mà ngươì đó không nhận thì món quà đó thuộc về ai?"- Người đàn ông trả lời: " Dĩ nhiên nó vẫn là của tôi". Đức Phật mỉm cười và nói: "Những lời nói của con cũng giống như món qùa vậy. Nếu ta không nhận thì món quà đó lại thuộc về con thôi"
Chúng ta hãy sống theo đúng lương tâm của mình và sống với những gì chúng ta cho là đúng, đừng bao gìơ phải phiền lòng với những người không có thành ý với mình. Chính những con người đó sẽ nhận lại những điều không hay mà họ tạo cho ngươì khác mà thôi
0
nhận xét
Posted in
Trích email chia sẻ gửi các phụ huynh:
Em chào các Anh/Chị,
Đã lâu rồi hôm nay em mới lại gửi bài chia sẻ cùng các Anh/Chị. Em xin lỗi đã không giữ đúng hẹn nhưng thời gian vừa rồi em có gặp nhiều biến động. Hiện nay em đang ở trong tâm trạng của một người chứng kiến sự sống tắt dần của một người thân. Bố chồng em bị ung thư dạ dày đã mổ cắt hết 4/5 dạ dày cách đây 5 năm và cách đây 2 tuần đi khám lại thì đã di căn hạch hết ổ bụng rồi. Bây giờ chỉ ở nhà và uống thuốc giảm đau thôi. Thật sự em cảm thấy rất đau lòng, nhất là khi nhìn chồng mình cứ suy sụp và dồn nén sự đau khổ. Em muốn kể cùng các Anh/Chị không phải để kêu than, mà chính trong lúc này em cảm nhận rõ ràng hơn hết mình phải làm gì và khi còn cơ hội sống trên đời này thì mình sẽ sống như nào đây, và em muốn chia sẻ cùng các Anh/chị điều đó.
Em được bố chồng giao một nhiệm vụ hết sức khó khăn với em và em vẫn chưa làm được: đó là thay ông viết di chúc dặn dò con cháu. Qua những điều ông muốn viết, em nhận thấy khi ở những ngày cuối của cuộc đời ông vẫn không ngừng lo cho từng đứa con một (ông có 6 người con). Ông là người giáo dục con rất gia giáo và phong kiến. Một ví dụ nhỏ là nếu em đi đâu về mà chào nhỏ ông không nghe thấy là sẽ được nhắc ngay “ bố già rồi nên dễ điếc, con phải chào to lên bố mới nghe thấy”…
Em hiểu rằng hết cả cuộc đời bố mẹ cũng không ngừng lo lắng cho con cái. Nhưng em lại đặt câu hỏi liệu rằng bố mẹ có nên lo lắng và hy sinh cho con một cách vô điều kiện để cho con thành đạt hay không? Câu trả lời của em là KHÔNG và hôm nay em muốn chia sẻ cùng anh chị các công cụ giúp con thành công.
Trong lúc cảm thấy sự sống và cái chết qúa là mong manh, em chỉ tâm niệm 1 điều khi còn cơ hội sống ở cuộc đời này, em sẽ thực hiện sứ mệnh của em vì em luôn tin rằng mỗi người sinh ra đều có 1 sứ mệnh riêng của mình. Sứ mệnh của em là sẽ giúp được càng nhiều càng tốt các con, các em học sinh tìm ra được khả năng thật sự của mình và thành công bằng khả năng của mình; giúp được càng nhiều càng tốt các bố mẹ có những định hướng giáo dục phát huy hết khả năng của con. Có 1 người rất thành công đã nói với em rằng: chúng ta sống không phải để tồn tại, mà chúng ta sống để sự tồn tại của mình có ý nghĩa như nào với người khác.
Quay lại câu hỏi bố mẹ có nên hy sinh vô điều kiện cho con không. Chắc chắn là không. Trong buổi hội thảo trước em có đọc tặng các Anh/Chị một câu chuyện về người mẹ bị mất 1 mắt và nuôi con 1 mình. Câu chuyện đó kể rằng đứa con càng lớn lên càng thấy xấu hổ vì người mẹ 1 mắt của mình và không muốn cho bạn bè biết đó là mẹ mình. Tệ hơn khi có con, người con đó lại không muốn cho vợ và con gần người mẹ của mình…Cho đến 1 ngày đã lâu lắm rồi người con mới về quê thăm mẹ và chỉ nhận được lá thư của người mẹ để lại và bà đã ra đi. Trong lá thư đó người mẹ không hề oán trách con, luôn thương yêu con và kể cho con một điều: khi con còn nhỏ, con bị tai nạn hỏng mất một mắt và mẹ đã nhường con mắt của mẹ cho con để con được nhìn cuộc đơì này bằng cả hai mắt.
Khi đọc xong câu chuyện naỳ, em đã khóc và cảm thấy rằng người mẹ đáng trách hơn người con. Gía như người mẹ đừng thầm lặng hy sinh như thế, người mẹ cho con biết những gì mình đã làm cho con thì chắc rằng người con đã sống tốt hơn, đã biết trân trọng mẹ của mình hơn rất nhiều và đã không phải ân hận cả quãng đời còn lại.
Như vậy, chúng ta luôn làm hết sức mình cho con, nhưng hãy để con hiểu điều đó, con sẽ có động lực vươn lên và biết sống “đầy tình người”
Những công cụ mà em chuẩn bị chia sẻ sau đây sẽ giúp các anh/chị thực hiện được những kỳ vọng ở con, đồng thời con sẽ hiểu được bố mẹ đã vì chúng như thế nào
CÔNG CỤ 1: : Phải có MỤC TIÊU RÕ RÀNG. Khi em hỏi học sinh các em mong muốn gì? Tất cả đều nói muốn học giỏi, muốn thi đỗ đại học, muốn đi du học…Vậy tại sao tất cả đều muốn giống nhau mà chỉ có số ít đạt được mong muốn của mình. Điều này giống như tại sao 100% con người muốn giàu có và sung sướng nhưng sao chỉ co 5% loài người đạt được? Đã có rất nhiều cuộc nghiên cứu và các nhà nghiên cứu phát hiện ra rằng: Hóa ra điểm khác biệt của người thành công và người thất bại là người thành công có mục tiêu rõ ràng, còn người thất bại đơn thuần chỉ là muốn và không biết thật sự mình muốn gì . Ví dụ: 1 học sinh thành công sẽ có mục tiêu rất cụ thể là: năm 2010 này tôi sẽ thi đỗ trường Ams lớp Anh 1 với số điểm là 35 điểm.Còn 1 học sinh không đạt được mong muốn của mình khi nghĩ: năm nay mình sẽ thi trường Ams, nếu không đỗ thì mình vẫn sẽ học nguyện vọng 2…Ở học sinh thứ 1, khi có mục tiêu rất cụ thể và rõ ràng thì tất cả mọi nỗ lực, mọi suy nghĩ đều nhắm đến mục tiêu cụ thể duy nhất là đỗ Ams với 35 điểm. Khi ngủ cũng mơ về nó. Với học sinh này không có sự lựa chọn nào khác và khi đã đặt mình vào tình thế không có đường lùi thì thật sự sẽ tỏa sáng. Điều này cũng giống như một câu chuyện em mới đọc trên báo: một chàng trai tìm mọi cách làm việc để kiếm tiền chữa bệnh nan y cho mẹ mà vẫn không đủ tiền và sự sống của mẹ chỉ còn tính theo tháng. Cậu đã rao bán thận của mình để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ. Nếu như không lâm vào đường cùng chắc chẳng bao giờ cậu nghĩ đến việc bán thận của mình.Khi không còn đường lùi, bộ não của ta sẽ tìm ra được cách để đạt được mục tiêu của mình
Ở học sinh thứ 2, nếu không đỗ…thì… Với cách nghĩ này chắc chắn rằng học sinh thứ 2 sẽ không đỗ Ams vì bản chất của con người là sẽ nghiêng về những gì dễ làm hơn.
Tất cả những học sinh mà em được tiếp xúc, thật đáng tiếc không một em nào đã được hướng dẫn cách tìm ra mục tiêu cụ thể của mình và dồn sức để đạt nó. Vì thông thường bố mẹ cũng chỉ “chung chung” hoặc theo “trào lưu”: con phải được học sinh giỏi, con phải thi đỗ Ams, phải đỗ đại học…Vậy em mong các Anh/chị hãy hướng dẫn con viết ra mục tiêu cụ thể của mình và dán trước bàn học, hàng ngày các con nhìn vào nó và quyết tâm theo đuổi nó. Ví dụ như em có những mục tiêu rất rõ ràng và em làm một cái khung rất trang trọng và dán những bức ảnh thể hiện mục tiêu của mình. Em gọi đây là VISION BOARD ( bảng tầm nhìn) và treo trước bàn làm việc. Mỗi ngày nhìn vào bảng mục tiêu của mình, các con sẽ tiếp thêm được sự quyết tâm và luôn đi đúng hướng. Có 1 điều cực kỳ hay là hàng ngày nhìn vào mục tiêu, các mục tiêu đó dần dần được chuyển vào tiềm thức của mình 1 cách vô thức và tiềm thức sẽ tìm ra cách đúng đắn nhất để giúp đạt được mục tiêu (có anh chị nào trải qua cảm giác mà đang đêm chợt tỉnh phắt dậy và tìm ra cách giải quyết 1 vấn đề của mình chưa? Lúc đó là tiềm thức giúp mình đấy ạ)
CÔNG CỤ 2: NIỀM TIN
Ở đây sẽ có 2 khía cạnh : bố mẹ tin vào con và con tin vào chính mình.
Tất cả chúng ta chắc hẳn đều được chứng kiến hoặc biết những câu chuyện thể hiện sức mạnh của niềm tin: bác sỹ cho bệnh nhân uông thuốc “ giả dược” và nói đó là thuốc đặc trị sẽ khỏi nhanh và bệnh nhân đó tin và khỏi thật; tôi tin là kiểu gì tôi cũng ký được hợp đồng đó và ký được thật…
Vậy nếu như làm cách nào đó bố mẹ hoàn toàn tin tưởng con và cho con niềm tin vào khả năng của mình thì sẽ khơi gợi hết được khả năng của conSẽ có nhiều người nói với em rằng ai chẳng tin vào con của mình, nhưng thực tế thì không phải vậy. Nghịch lý là người không tin vào các con và làm mất niềm tin của các con nhiều nhất lại chính là bố mẹ
Ví dụ 1: Con: Mẹ ơi hôm nay con quyết định rồi lên lớp 10 con sẽ đi du học Anh
Mẹ: Con đi du học Anh á? Con xem lại mình đi, có mỗi việc mẹ bảo học cho tốt môn Toán học kỳ này còn chưa làm được nói gì đến du học
Ví dụ 2: Con: Mẹ ơi hôm qua con vừa gửi một câu chuyện ngắn cho báo hoa học trò, không biết được đăng không
Mẹ: Ừ, con gửi vậy hay đâý nhưng mẹ thấy con hay viết theo kiểu cóp nhặt hơn, sao con không tự viết theo những gì mình nghĩ
Ví dụ 3: Con: Mẹ nhìn xem con vẽ đẹp không này
Mẹ: mẹ có thấy con vẽ bao giờ đâu, chắc con lại nhờ bạn nào vẽ hộ chứ gì
Đây chỉ là 3 ví dụ có thật trong rất nhiều các tình huống thật sự mà bố mẹ đang vô tình đang thể hiện sự không tin tưởng con và làm mất niềm tin hay sự tự tin của con. Con trẻ đang trong quá trình lớn lên và khám phá bản thân mình nên chắc chắn sẽ có những lúc mà bố mẹ cảm thấy thật viển vông; nhưng tại sao bố mẹ không khuyến khích con theo đuổi những gì mình mong muốn mà lại tìm cách “dập tắt” sự tự tin, hứng khởi của các con
Giả sử có con ước mơ là sẽ học đại học Harvard, bố mẹ nhìn vào sức học của con hiện tại, hoàn cảnh gia đình…và thấy rằng thật quá viển vông và nói luôn với các con điều đó. Tại sao không khuyến khích con theo đuổi ước mơ đó bởi vì nếu được khuyến khích con sẽ phấn đấu hết sức và dù có không có vào Harvard được thì sức học của con cũng đã được tăng lên rất nhiều. Như vậy chỉ có lợi mà thôi.
Ở đây sẽ có 1 câu hỏi được đặt ra là nếu như khuyến khích con đạt ước mơ của mình và cuối cùng dù cố hết sức con cũng không đạt được thì con sẽ bị tuyệt vọng, chán nản…
Điều này hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng nếu xảy ra thì bố mẹ có cơ hội tuyệt vời để rèn luyện bản lĩnh cho con, để cho con thấy rằng tự mình quyết định theo đuổi ước mơ thì tự mình sẽ chịu trách nhiệm với kết quả là như nào. Đồng thời bố mẹ chỉ cho con thâý trong quá trình theo đuổi ước mơ con đã đạt được gì mà nếu không theo ước mơ đó thì con đã không đạt được ; chỉ cho con thấy thành công là quá trình đi đến đích chứ không phải là cái đích.
So sánh con mình với người khác là cách bố mẹ làm mất niềm tin của con nhanh nhất và dễ nhất. “ Con xem thằng Lân con cô Hương nó học giỏi đều các môn như vậy mà; đằng này bố mẹ tạo mọi điều kiện thuận lợi cho con học mà vẫn chằng khá gì”. Mục đích bố mẹ muốn con học tập bạn Lân học cho giỏi, nhưng các con thì sẽ thấy ghen tỵ và tự nhiên ghét “thằng Lân” đó; mà đã ghét rồi thì học giỏi là bắt chước nó à-à làm điều ngược lại bố mẹ muốn
CÔNG CỤ 3: KỶ LUẬT
Em thường nhận thấy có 2 kiểu bố mẹ: có bố mẹ quá chiều chuộng con và có bố mẹ quá khắt khe với con.
Có bố mẹ chiều con đến mức em thấy buồn cười. Có lần em đến dạy một cậu sinh viên năm thứ 1 đại học, mẹ pha sẵn cốc sữa mời tận tay con để con uống cho có sức học. Cứ có việc gì cần đến cô giáo thì mẹ là người giao dịch hộ con, con 19 tuổi rồi mà chẳng dám chủ động làm việc với cô giáo. Em lại nhớ đến lời của thày Nguyễn Mạnh Hùng-giám đốc Thái Hà books: ở các nước phương Tây con cái 18 tuổi là tự nuôi mình rồi, ở mình sinh viên rồi mà vẫn ăn bám bố mẹ, tôi thấy “nhục” quá.
Bây giờ bố mẹ dành hết phần việc cho con để “chúng nó còn tập trung học” khiến cho các con ngoài một mớ lý thuyết, chữ nghĩa trong đầu ra chẳng biết làm gì, chẳng có kỹ năng sống gì. Cách đây 1 tháng em có dịp trò chuyện cùng ông bà Bellum Tan- triệu phú $ nổi tiếng của Sing. Ông bà đó nói rằng điều hối tiếc nhất của ông bà đó là các con không biết làm những việc đơn giản để phục vụ mình. VÌ giàu nên nhà ông bà có 3 người giúp việc, các con tha hồ “sai bảo”, chưa bao giờ biết tự rót 1 cốc nước cho mình.
Có hai thực tế là: với tốc độ phát triển chóng mặt của công nghệ thông tin, những kiến thức của 1 sinh viên năm thứ 1 sau 4 năm khi ra trường đã trở thành lạc hậu và không còn dùng nhiều nữa; và với thế giới đầy biến động như ngày hôm nay, khả năng sinh tồn được đặt lên hàng đầu. Như vậy có nghĩa lý gì khi để con dành 100% thời gian học những kiến thức mà khi ra trường phải vào thực tế thì lại không dùng được nữa; có nghĩa lý gì khi chẳng may bố mẹ không phục vụ con được nữa thì con chẳng biết làm gì để phục vụ chính mình.
Tuy nhiên có bố mẹ lại khắt khe với con quá. Có em học sinh lớp 10 tâm sự với em rằng em lớn như này rồi mà cứ bị điểm kém là “ông bà” đó lại đánh, cái gì sai cũng đánh, em bị stress kinh khủng, em sợ “ông bà” đó lắm. Học sinh này vẫn học giỏi vì sợ bố mẹ nhiều hơn. Nhưng giỏi để làm gì khi mà mất đi sự kính trọng yêu thượng thật sự bố mẹ mình: gọi bố mẹ là “ông bà âý” !!!
Ngược lại có 1 học sinh học rất giỏi, luôn tràn đầy tự tin vào bản thân mình và hình phạt lớn nhất của bố mẹ dành cho em là: “ con hãy ngồi và tự suy nghĩ về việc làm sai trái của mình đi” Em có một câu chuyện buồn là cháu em đang học lớp 9 và với lứa tuổi dậy thì , nó có những biểu hiện không đúng và bố nó thường dùng thắt lưng để vụt nó. Nó thường nói với vợ chồng em là em Đức ( con trai em) sướng thật vì được làm con của cậu mợ. Trong 1 lần đi tắm biển cách đây 2 năm nó đã bị nước biển cuốn trôi và ra đi mãi. Bây giờ bố nó cứ ân hận mãi vì đã đánh nó như thế.
Theo em, kỷ luật bằng đòn roi giống như thuốc giảm đau, sẽ làm giảm các triệu chứng đau ngay lập tức; nhưng nếu lạm dụng nhiều thuốc giảm đau sẽ dẫn tới các biến chứng khó lường như ung thư…
Em xin các Anh/chị mỗi lần đánh con hãy cân nhắc xem; có thể mình để lại một vết hằn sâu trong tâm hồn nhạy cảm của con thì sao.
CÔNG CỤ 4: KHEN THƯỞNG
Một cách để con hào hứng làm những việc bố mẹ muốn là cùng với con hoạch ra một bản chi tiết khen thưởng. Thứ nhất để con thâý rằng được bố mẹ tôn trọng như người lớn. Thứ hai vì con tự hoạch ra nên con sẽ thấy có trách nhiệm thực hiện. Ví dụ : “ bố mẹ và con cùng thống nhất rằng nếu con được học sinh giỏi học kỳ này thì bố mẹ sẽ nối mạng Internet cho con học…” Tuy nhiên bố mẹ đã hứa thì phải thực hiện dù lời hứa to hay nhỏ. Chỉ cần 1 lần thất hứa bố mẹ sẽ mất niềm tin của con. Em biết có bố mẹ hứa với con cho vui rồi để đâý quên đi; nhưng con thì không bao giờ quên lời hứa của bố mẹ đâu.
Em đã chia sẻ cùng các Anh/Chị 4 công cụ để giúp các con thực hiện những gì mình mong muốn. Đây thực sự là những điều em trăn trở và đang áp dụng dạy chính con mình.
Em cảm ơn rất nhiều những Anh/Chị thời gian vừa qua đã gửi mail cho em nói rằng việc học của con đã tốt hơn rất nhiều nhờ áp dụng những gì em chia sẻ. Em cảm thâý rằng mình đang làm việc có ý nghĩa và thấy thật hạnh phúc. Đúng là có những hạnh phúc không thể mua bằng tiền được.
Em mong tiếp tục nhận được sự ủng hộ của các Anh/Chị ạ
1 nhận xét
Posted in
Có nhiều phụ huynh hỏi em là làm thế nào để con ham học hơn, để con say mê học…vì bây giờ “chúng nó” được sống trong điều kiện vật chất khá tốt nên không có động lực vươn lên để thoát nghèo, đói như mình ngày xưa?
Đầu tiên em xin trả lời là động lưc vươn lên khó khăn chỉ là một trong rất nhiều lý do để học tập mà thôi; còn rất nhiều các lý do khác để giúp con say mê học tập và vươn lên.
Qua quá trình dạy nhiều học sinh và có cơ hội trò chuyện với nhiều phụ huynh, em nhận thấy rất nhiều bố mẹ ( không phải tất cả ạ) sẵn sàng bỏ thời gian, công sức và tiền bạc của mình miễn làm sao con học giỏi và chăm ngoan nhưng thực tế thì dù cho con những điều kiện học tốt nhất, cho con học rất nhiều môn nhưng con vẫn không được như kỳ vọng của bố mẹ, thậm chí còn làm ngược lại. Vậy đâu là lý do?
Có 2 lý do chính: Thứ nhất, hầu hết bố/mẹ muốn con học giỏi vì muốn con: có việc làm tốt lương cao, là niềm tự hào của bố mẹ…Thực tế các con nhận thấy là bố mẹ mình ngày xưa có học giỏi lắm đâu mà vẫn có việc làm tốt, vẫn nuôi sống được gia đình; và nhiều học sinh giỏi ra trường chắc gì có công việc tốt bằng những người ngày xưa học kém…Chính vì thế lý do này chưa đủ mạnh để tạo thành động lực say mê học tập của các con.
Thứ 2 là bố mẹ chính là tấm gương sáng của các con. Nếu bố mẹ mong mỏi con học tập vươn lên, thành công và có vị trí nhất định trong xã hội…nhưng bản thân bố mẹ “an phận” hoặc chưa bao giờ đọc một cuốn sách nào…thì rất khó để tạo động lực học tập cho con.
Vậy, em xin phép được chia sẻ một số cách giải quyết 2 điều này, cũng chính là cách tạo niềm say mê học tập cho các con.
Thứ nhất, hầu hết bố mẹ mong con học giỏi vì những lý do chung chung như trên khiến cho bản thân bố mẹ không biết làm thế nào để tạo được niềm đam mê học cho con, nếu có thì cũng chỉ bằng cách chung chung là “ con hãy học thật giỏi để trở thành người nọ, người kia…” hoặc “ bố mẹ có thể hy sinh tất cả miễn là các con học giỏi”...--> các con chưa cảm thấy thật sự PHẢI học giỏi.
Như vậy, thay vì những lý do chung chung đó các bố/mẹ hãy tìm ra những lý do cụ thể và định hướng rõ ràng cho con theo lý do cụ thể đó. Các cách tìm ra lý do cụ thể đó như sau:
Cách 1: Anh/chị dành đúng 30 giây ( không hơn) để trả lời câu hỏi sau:
Nếu bây giờ có một chiếc đũa thần cho anh/chị một điều ước DUY NHẤT dành cho con và sẽ thực hiện điều ước đó NGAY LẬP TỨC, anh/chị ước gì cho con?
Bằng việc dành đúng 30 giây trả lời câu hỏi này, những điều mong mỏi mãnh liệt nhất của anh chị sẽ được hiện ra. ( Đây chính là sự kỳ diệu của bộ não). Khi đọc câu hỏi này anh/chị sẽ hiểu là những mong muốn chung chung như cho con học giỏi, con trở thành giám đốc, ... “đũa thần” sẽ không thực hiện ngay được. Như vậy bộ não sẽ giúp anh chị đưa ra mong muốn rõ ràng nhất. Ví dụ: tôi ước con tôi sẽ trở thành thủ tướng nước Việt Nam khi cháu tròn 25 tuổi và được tất cả nhân dân Việt Nam yêu mến.
Cách 2: Anh/chị dành 1 phút để trả lời câu hỏi sau:
Nếu anh/chị chỉ còn thời gian là 6 tháng nữa để tồn tại (sống), anh/chị sẽ định hướng cho con như nào? Sẽ dạy con điều gì?
Nếu anh/chị đặt mình vào tình huống này thật sự, anh/chị sẽ tìm ra ngay điều mình thật sự mong muốn ở con và tìm ra định hướng cho con ngay
Khi đã tìm ra thật sự mình mong muốn gì ở con, các anh chị sẽ giúp con đạt được điều đó bằng cách “Gieo” và “ kết nối”. Em lấy ví dụ bản thân em đã “gieo” và “kết nối” khi tạo động lực cho con như nào nhé. Em muốn con phải trở thành người thành công và giàu có. Muốn thành công và giàu có trước tiên phải có khát vọng thành công và các phẩm chất cần thiết để thành công. Vì vậy, hàng ngày, em “gieo” khát vọng thành công cho con ( 3 tuổi) bằng cách kể chuyện tự bịa ra cho con nghe. Trong các câu chuyện đó luôn là thể hiện khát vọng thành công của 1 con vật nào đó. Hoặc nếu muốn con phải có tính kiên trì để thành công thì kể chuyện Rùa và Thỏ và luôn “gieo” ngôn ngữ của người thành công: “ Rùa nhất định không chịu bỏ cuộc, Rùa quyết tâm bằng mọi giá chiến thắng Thỏ”… Một ví dụ khác là khi còn đi học em học rất giỏi, luôn đứng đầu lớp. Bây giờ tìm hiểu lại nguyên nhân mình học giỏi là do bố mẹ em. Khi em còn bé, bố mẹ em luôn “gieo” vào đầu em tư tưởng “ em là người học rất giỏi” bằng cách là đi đâu cũng khoe với mọi người là em học rất giỏi, rất siêu, thậm chí còn nói với em là thày (bói) nào cũng bảo em học rất giỏi. Chính vì “được gieo” như vậy nên lúc nào em cũng nghĩ mình học giỏi; mà khi nghĩ vậy thì lúc nào cũng chỉ nhăm nhăm học cho đúng với ý nghĩ đó.
Con của các anh/chị lớn hơn thì cũng có rất nhiều cách “gieo” khác nhau trong các bữa ăn tối trò chuyện, hay khi cả nhà đi chơi cùng nhau….Có 1 cách rất hiệu nghiệm để “gieo” là khen con trước mặt người khác mặc dù thực tế con chưa thật sự đạt được điều đó.
Mục đích của việc ‘Gieo” này là làm cho điều anh, chị mong mỏi ở con từ từ ngấm vào con và dần biến thành điều CON mong muốn. Tuy nhiên việc này phải làm hàng ngày và liên tục.
Về “ kết nối”, đây chính là nguồn gốc của mọi động lực. Tại sao có những học sinh chẳng cần ai nhắc nhở vẫn rất đam mê học tập; còn có những học sinh con học bố mẹ cũng “học theo” kè kè bên cạnh luôn mà vẫn chẳng khá hơn? Tất cả là do “kết nối”.
Ví dụ, các anh chị thử tưởng tượng đến 1 con chuột cống to đùng. Phần lớn sẽ cảm thấy “ghê sợ” vì chúng ta đang “kết nối” con chuột cống với sự bẩn thỉu, cống rãnh…
Bây giờ các anh chị thử tưởng tượng đến một tỷ phú thế giới. Phần lớn chúng ta sẽ cảm thấy thán phục…vì chúng ta “kết nối: tỷ phú với “nhiều tiền”, “nhiều quyền”…
Nhưng, tại sao có người không hề sợ chuột mà còn thích? Vì người đó “kết nối” chuột với món thịt chuột rất ngon…
Hay có người lại không hề thán phục tỷ phú vì họ “kết nối” tỷ phú với “kinh doanh lừa đảo”, “ chỉ biết lợi nhuận”….
Như vậy, “kết nối” chính là lý do của mọi động lực, mọi hành động. Nếu muốn con học giỏi, đam mê học các anh chị hãy tìm cách “kết nối” cho con 1 cách MẠNH MẼ hình ảnh của 1 người học giỏi thì người ta đạt được những điều to lớn như nào. Nếu không làm được điều này thì dù các anh chị có bắt con ngồi vào bàn học đúng giờ được nhưng các anh/chị sẽ không bao giờ bắt được “ tư tưởng” của con tập trung học.
Ví dụ Anthony Robbins- chuyên gia đào tạo con người hàng đầu thế giới, là cố vấn của tổng thống Bush, Clinton, công nương Diana,…khi muốn con tránh xa ma túy và không bao giờ thử dù chỉ 1 lần đã tìm cách “kết nối” ma túy với những điều khủng khiếp trong tâm trí của con khi chúng còn nhỏ: ông cùng 1 người bạn tổ chức một chuyến đi thăm thực tế cho lũ trẻ vào những trại cai nghiện, vào những nhà tù. Ở đây bọn trẻ được tận mắt chứng kiến những người nghiện khủng khiếp ra làm sao, những lúc lên cơn kinh khủng như nào…Và sau chuyến đi chúng đã có một “kết nối” mạnh mẽ của việc nghiện ngập là đáng sợ như nào. Anthony hoàn toàn yên tâm con ông không bao giờ động đến ma túy.
Hoặc thời gian gần đây khi em dạy phương pháp học tập cho một số cháu muốn thi vào Ams, em bảo các cháu đến thăm trường Ams, chụp ảnh trường Ams về để trước bàn học của mình và bố mẹ thì vẽ ra viễn cảnh tốt đẹp nhất khi vào trường Ams cho các cháu như môi trường học tập tuyệt vời ra làm sao, các cơ hội có được khi đỗ trường Ams như nào, bạn bè nể phục…. Mục đích là giúp các cháu có “kết nối” những điều tốt đẹp nhất khi đỗ Ams càng mạnh mẽ càng tốt. Từ đó “nảy sinh” khát vọng thi đỗ Ams mãnh liệt…
Thứ 2, bố mẹ là tấm gương cho con bởi vì tất cả trẻ con là tờ giấy trắng, bố mẹ vẽ gì lên đều được. Về điều này em chia sẻ là các anh chị nên tìm đọc cuốn “ Giải mã bí mật tài năng”. Em chỉ muốn nhấn mạnh là nếu bố mẹ muốn con thành công, bản thân mình phải có khát vọng thành công; nếu bố mẹ muốn con chăm đọc sách, bản thân mình phải đọc sách...
Bui Thu Hien
Mob.: 0983.665.508
0
nhận xét
Posted in
Thật kỳ lạ! Khi một người vay tiền mình và không có ý định trả thì mình chẳng bao giờ suy nghĩ nhiều và nghĩ rằng thôi như cho họ vì họ đang khó khăn. Nhưng khi mình đã cố gắng hết sức để giúp ai đó, để làm 1 việc gì đó mà bị phủ nhận công thì mình thấy buồn thật.
Khi mình chia sẻ những tâm huyết của mình thì có người cho rằng mình đánh bóng tên tuổi. He. Thật nực cười!
Khi mình cố gắng làm tròn các vai trò của mình thì có người phủ nhận sạch trơn và thậm chí xúc phạm mình !
Chà, mình muốn nói với những người đó rằng họ thật quá đáng, họ thật "tinh vi". Với bản năng mạnh mẽ của mình, mình muốn nói thẳng với những con người đó như thế. Nhưng bây giờ mình học được cách : khi mình tức giận với họ tức là họ đang làm chủ được mình. Còn khi mình làm chủ được cảm xúc của mình thì họ chẳng có ý nghĩa gì.
Mình vẫn dạy học trò là " đừng bao giờ để người khác đánh cắp ước mơ của các em". Vậy bây giờ mình phải dạy chính mình rằng " đừng bao giờ để người khác đánh cắp những cảm xúc hạnh phúc, vui vẻ của mình".
Đúng vậy. Không ai có quyền làm mình phải buồn hết! Họ có phải là người quyết định cuộc sống của mình đâu cơ chứ.
Ok, vui vẻ rồi!
0
nhận xét
Posted in
Từ khi nhận ra 1 điều mình hoàn toàn có quyền chủ động lựa chọn những gì mình thích, mình cảm thấy thật hạnh phúc. Mình có quyền chọn:
- một công việc mình thích
- một thu nhập mình muốn
- một nền giáo dục tốt nhất cho con
- một gia đình hạnh phúc
-một ước mơ lớn và một ý chí theo đuổi đến cùng
....
Những điều này mình có được từ khi mình chọn THAY ĐỐI CHÍNH THÁI ĐỘ SỐNG của mình!
Mọi người thường nghĩ " tôi phải làm việc kiếm tiền, tôi không có quyền chọn công việc tôi muốn"--> kết quả là xuất phát điểm đi nộp đơn cho 1 loạt các công ty và nếu may mắn được nhận vào 1 công ty có mức lương cao cao chút là vô cùng sung sướng. Phần lớn rồi 1 lúc nào đó sẽ cảm thấy mình trở thành nô lệ của công việc, vì miếng cơm manh áo phải làm thôi chứ ít khí cảm thấy thật sự hạnh phúc vì công việc. Và rồi suốt ngày thấp thỏm khi nào mình được tăng lương, khi nào mình được tăng chức?
Ngược lại mình nghĩ " 1/2 thời gian cuộc đời gắn với công việc yêu thích, tại sao không làm công việc mà mình đam mê, và tại sao không là người trả lương cho chính mình mà phải phụ thuộc vào người khác?, tại sao mình không là "sếp " ngay từ đầu---> kết quả là bây giờ mình đang làm công việc mà mình vô cùng đam mê, tự trả lương cho chính mình và biết cách đạt được những thu nhập mà mình mong muốn.
Mọi người thường phàn nàn " tại sao số tôi lại gặp phải những cảnh như thế này...và giá như...". Phần lớn không nhận ra 1 điều là "những người xung quanh, những điều xảy ra với chúng ta ... không bao giờ chúng ta kiểm soát được" nhưng có 1 điều chúng ta hoàn toàn kiểm soát được đó chính là THÁI ĐỘ của chúng ta. Bạn gặp những rắc rối trong công việc? Con cái không nghe lời?... Tất cả những điều này xảy ra với tất cả mọi người. Những người luôn đổ lỗi cho hoàn cảnh thì ngồi than thân trách phận, thấy số mình thật khổ và kém may mắn--> càng chìm sâu hơn trong các rắc rối và khiến các rắc rối làm chủ mình. Còn riêng mình, mình biết không thể ngăn cản những điều rắc rối xảy ra nhưng mình chọn cách thay đổi Thái độ đối mặt với nó: mình làm chủ các vấn đề chứ không để vấn đề làm chủ mình.
Ví dụ tối qua đi dạy về gặp sự cố để chìa khóa trong cốp xe và đóng sập cốp xe lại, không có chìa khóa về nhà mà đã 9h tối chẳng còn ai phá khóa được trong khi phải mất 1h mới về tới nhà, không biết đến bao giờ mới về được nhà. Đầu tiên cuống lên và nghĩ " sự cố rồi", xong lập tức nghĩ mình có 2 lựa chọn: 1 là cuống lên, 2 là tìm cách giải quyết. Cuối cùng đi gặp cô giáo còn ở trường và may quá cô cho mượn xe về. Sáng nay phải dạy từ 5h sáng để đi trả xe và thấy mình may mắn khi nhờ có sự cố này mới có thể thức dậy lúc 5h sáng, và mới biết được Hà nội lúc sáng sớm trời mùa đông thích thật. Đi trên đường trời tối om, chỉ có vài người bán hàng rau, thịt chuẩn bị bán hàng sớm... Thấy yêu đời vì mình đang làm chủ sự cố, dù chỉ là sự cố nhỏ.
Hàng ngày mình còn đang đối mặt với rất nhiều vấn đề mà khi mình kể ra nhiều người bảo "thế mà cũng chịu đựng được", nhưng mình thấy rất bình thường vì mình đang làm chủ các vấn đề đó, còn các vấn đề không thể ngăn chúng xảy ra nhưng mình biến được chúng trở thành "nhân viên" của mình, mình sai bảo gì chẳng được. Hihi. Mà còn biến được những "nhân viên khó chịu" này thành điều có lợi cho mình.
Ôi, thật sung sướng khi làm chủ được mọi thứ!
0
nhận xét
Posted in
Năm mới đến, ngồi ngẫm nghĩ lại những việc mình đã làm được và chưa làm được.
Tự hỏi mình: Mình có đầy đủ các tố chất để thành công rực rỡ: khả năng thuyết trình, thuyết phục tốt, chỉ số IQ cao (152) (0.1% nhân loại có chỉ số này), chỉ số EQ cũng rất tuyệt, có tham vọng và khát vọng lớn, có ý chí, ngoại hình thì cũng không đến nỗi mất điểm trong mắt người khác.... Vậy tại sao đến giờ này vẫn chưa thực sự thành công như mình mong muốn?
Tự kiểm điểm lại mình:
Àh, hóa ra có 2 điều chính khiến mình chưa thành công như khả năng của mình có thể đạt được:
1. Không theo đuổi đến cùng một mục tiêu: khi mình đã chạm tới thành công và chuẩn bị thành công là lúc mình bỏ sang lĩnh vực khác và nghĩ mình có khả năng thành công tốt hơn ở lĩnh vực khác:
hồi mới ra trường làm ở công ty giao nhận vận tải quốc tế, mình đã được một số thành tựu xuất sắc và thường xuyên giám đốc gọi riêng vào phòng và nói sẽ đầu tư và trang bị cho mình tất cả những điều cần thiết để đảm nhận vị trí trọng trách trong công ty. Chưa bao giờ có nhân viên trẻ nào có khả năng đàm phán với các đại lý quốc tế để giảm 5$/m3 hàng cho hàng loạt các lô hàng xuất sang châu Âu như mình. Nhưng không hiểu sao mình vẫn thấy công ty này không đủ chỗ cho mình phát triển hết khả năng. Khi mình nói nghỉ. giám đốc gọi điện và thuyết phục gần 2 tiếng đồng hồ và cuối cùng chốt lại là " em phải tìm được cho anh người thay thế có khả năng giống em". Mình đang được "đầu tư đặc biệt" và chuẩn bị giữ vị trí trọng trách thì mình nghỉ, không hề nuối tiếc.
Sau đó mình làm kinh doanh tài chính, khó nhọc từ những ngày đầu không biết tí gì đến khi đạt được vị trí quản lý, hàng tuần chia sẻ kinh nghiệm cho hàng trăm con người. Biết bao ánh mắt nể phục, biết bao những lời xin giúp đỡ.... Mình cũng đã từng nghĩ sẽ gắn bó với công việc này, nhưng đến lúc chuẩn bị đạt vị trí cao hơn, thành công vang dội hơn thì mình lại cảm thấy công việc này không phù hợp. Khi nói nghỉ, không biết bao nhiêu người bảo mình điên, khùng. Chị giám đốc kinh doanh gọi vào phòng phân tích lên xuống, cho mình một cơ hội nghĩ lại mình vẫn quyết đi. Đến ngay cả chồng mình cũng xin mình nghĩ lại. Nhưng mình lại thấy mình sẽ phát triển tốt hơn ở môi trường khác...
Rồi đến khi làm giám đốc dự án mình cũng chỉ làm được 1 thời gian và lại thấy chưa đúng khả năng. Anh giám đốc lại bảo " kệ em, anh không biết em phải làm cùng anh".
....
Chà, mình vẫn khát vọng thành công đến cháy bỏng mà quên mất 1 điều đơn giản: THÀNH CÔNG NGAY BÊN CẠNH. Thành công sẽ hết sức đơn giản nếu mình chỉ chọn MỘT MỤC TIÊU và đi với nó đến cùng.
Kiểm nghiệm lại thì với khả năng của mình mình có thể thành công ở bất kỳ lĩnh vực nào mình chọn, chỉ có điều mình hãy quyết định chọn lấy 1 mà thôi.
2. Trong con người mình có 2 giá trị lớn không đồng hành mà lại xung đột với nhau:
một bên là khát vọng thành công trong sự nghiệp, một bên là gia đình và con cái. Cả 2 điều này có giá trị tương đương nhau đối với mình. Chính vì vậy khi dành nhiều thời gian để phát triển sự nghiệp thì lại nghĩ tội nghiệp con ở nhà ai chăm sóc, ai dạy dỗ trong khi mình có rất nhiều kiến thức về phát triển tài năng con trẻ; lại nghĩ thời gian ở bên chồng con là ý nghĩa nhất. Nhưng khi nghỉ ở nhà mấy hôm với con lại "phát điên" lên vì bao nhiêu ý tưởng mới mẻ trong đầu chưa được triển khai, lại thấy sốt ruột vì "đang lãng phí thời gian" dành cho sự nghiệp.
Chính đây là điều cản trở mình lớn nhất trên con đường sự nghiệp. Con là điều quan trọng nhất với mình nhưng khát vọng thành công cũng không kém phần dữ dội.
Và mình mới phát hiện ra 1 điều là 2 giá trị xung đột này sẽ biến thành đồng hành được nếu mình biết quản lý thời gian tốt hơn. Đúng rồi, chỉ cần quản lý thời gian tốt hơn là mọi việc ổn.
Đúng là KHÔNG CÓ GÌ LÀ KHÔNG THỂ.
Nào, trước tiên bắt tay thực hiện mục tiêu 2 năm của mình đã. Bây giờ thì chọn 1 con đường duy nhất và quản lý thời gian tốt hơn nhé.
Pages
Giới thiệu về tôi
- BÙI THU HIỀN
- Mob.: 0983.665.508 email: buithuhien@tainangviet.net website: tainangviet.net YM: haihiensea * CEO-CTCP đầu tư và phát triển Tài Năng Việt *Chuyên đào tạo tiếng Anh và phương pháp học tập đỉnh cao - Từng giữ vị trí chuyên viên huấn luyện kỹ năng đàm phán, thuyết trình, thuyết phục, marketing - Giám đốc dự án cho học sinh, sinh viên
Người theo dõi
Tìm kiếm Blog này
con người phi thường
web học tiếng Anh
- www.rong-chang.com
- www.englishtips.org
sách gối đầu giường
- How to develop perfect memory
- The Ultimate Goals Programm by Brian Tracy
- Power of Focus by Jack Canfield
- Secrets of the Millionaire Mind by T.Harv Eker
- Rich Dad Poor Dad by Robert Kiyoasaki
- Awake the giant within by Anthony Robbins
- Think and Grow Rich by Napoleon Hill
- Success principles by Jack Canfield
