Ông đã mất đựơc hơn 1 tuần (ngày 15.5). Hôm kia 2 vợ chồng mình đi thực hiện lời tự hứa để hồi hướng công đức cho ông: đi làm từ thiện. Điểm đến là chùa Bồ Đề bên Gia Lâm. Đây là lần thứ 2 hai vợ chồng mình đến đây: lần đầu tiên mình khóc nức nở; lần này thì đã quen hơn nên không khóc nữa và khệ nệ bê 2 thùng sữa đến cho các em.
Mọi thứ vẫn vậy nhưng các em đã lớn hơn rồi. Duy chỉ có 1 điều mà mình luôn nhận thấy đó là các em không hề biết lạ và thấy người lạ là đưa 2 cánh tay bé tí xíu lên đòi bế. Mình bế 2 tay 2 nhóc: Phương Anh và bé Nâu. 2 đứa cứ há to mồm măm măm đòi đút cơm. Dễ thương vô cùng.
Ở đây các em bé mồ côi, các em bé bị cha mẹ bỏ rơi ƯỚC MUỐN điều lớn nhất: được bế bồng và nựng nịu. Một ước muốn quá nhỏ bé với hang triệu triệu trẻ em đang trong vòng tay yêu thương của bố mẹ; nhưng lại là một điều xa xỉ với các em nơi đây. Mình còn gặp 2 mẹ con cùng ở đây: người mẹ chỉ mới 24 tuổi nhưng đã mắc 1 căn bệnh không thể chữa nổi do cuộc sống buông thả của mình gây ra; không những thế người mẹ đã lây cho đứa con gái bé bỏng mới 3 tuổi đầu. Nói chuyện với mình mà người mẹ ấy cứ khóc suốt và nói : em ân hận lắm chị ạ; em chỉ thương con em thôi ; nó như vậy thì sau này làm sao lấy được chồng; em nhìn anh chị em thèm lắm. Với người mẹ này, ƯỚC MUỐN lớn nhất lúc này là con mình không mắc bệnh và được sống cuộc sống của một ngươì con gái bình thường.
Vào đây mới biết những điều quá nhỏ bé, giản dị và đôi khi là tầm thường với những người bình thường đều là những điều ƯỚC MUỐN quá lớn lao và xa xỉ với những con người nơi đây.
Vậy thật sự thì ƯỚC MUỐN là gì vậy? Là tất cả những điều hiện tại người ta chưa có. Điều này thì ai cũng biết. Nhưng có 1 điều rất ít người biết đó là BIẾT ƠN NHỮNG GÌ MÌNH ĐANG CÓ để ĐẠT ĐƯỢC NHỮNG ĐIỀU MÌNH MUỐN. Người mẹ kia có bao giờ biết rằng tuy con của chị thật thiệt thòi nhưng nó còn hơn những đứa trẻ khác cùng ở trong chùa: đó là được ở bên mẹ. Những đứa trẻ mồ côi được cưu mang trong chùa có biết rằng chúng sung sướng hơn nhiều những đứa trẻ khác còn phải nằm gầm cầu, xó chợ…Và những con người bình thường nếu nhìn những mảnh đời này sẽ thấy mình đang ở thiên đường.
Vậy vì sao đâu đâu cũng thấy những lời kêu than, những khuôn mặt nhăn nhó? Gía như ai cũng biết ơn những gì mình đang có, để cảm thấy tích cực lạc quan hơn, nhường chỗ cho cảm giác tiêu cực, bi quan thì tất cả đều đạt được những gì mình mong muốn. Bởi vì trí não (ông chủ của chúng ta) chỉ hướng dẫn chúng ta con đường đạt được ước muốn khi ông ta cảm thấy vui vẻ lạc quan mà thôi.
Mình biết ơn hiện tại, mình sống cho giây phút hiện tại để tạo thành tương lai mình muốn


lúc 22:04 2 tháng 8, 2010
Tuyệt vời ...
một dẫn chứng cụ thể : Thực Tế & LôGic - khiến người khác ( Tôi ) Phải nhìn lại mình .