twitter


Click Here!


Ông đã mất đựơc hơn 1 tuần (ngày 15.5). Hôm kia 2 vợ chồng mình đi thực hiện lời tự hứa để hồi hướng công đức cho ông: đi làm từ thiện. Điểm đến là chùa Bồ Đề bên Gia Lâm. Đây là lần thứ 2 hai vợ chồng mình đến đây: lần đầu tiên mình khóc nức nở; lần này thì đã quen hơn nên không khóc nữa và khệ nệ bê 2 thùng sữa đến cho các em.
Mọi thứ vẫn vậy nhưng các em đã lớn hơn rồi. Duy chỉ có 1 điều mà mình luôn nhận thấy đó là các em không hề biết lạ và thấy người lạ là đưa 2 cánh tay bé tí xíu lên đòi bế. Mình bế 2 tay 2 nhóc: Phương Anh và bé Nâu. 2 đứa cứ há to mồm măm măm đòi đút cơm. Dễ thương vô cùng.
Ở đây các em bé mồ côi, các em bé bị cha mẹ bỏ rơi ƯỚC MUỐN điều lớn nhất: được bế bồng và nựng nịu. Một ước muốn quá nhỏ bé với hang triệu triệu trẻ em đang trong vòng tay yêu thương của bố mẹ; nhưng lại là một điều xa xỉ với các em nơi đây. Mình còn gặp 2 mẹ con cùng ở đây: người mẹ chỉ mới 24 tuổi nhưng đã mắc 1 căn bệnh không thể chữa nổi do cuộc sống buông thả của mình gây ra; không những thế người mẹ đã lây cho đứa con gái bé bỏng mới 3 tuổi đầu. Nói chuyện với mình mà người mẹ ấy cứ khóc suốt và nói : em ân hận lắm chị ạ; em chỉ thương con em thôi ; nó như vậy thì sau này làm sao lấy được chồng; em nhìn anh chị em thèm lắm. Với người mẹ này, ƯỚC MUỐN lớn nhất lúc này là con mình không mắc bệnh và được sống cuộc sống của một ngươì con gái bình thường.

Vào đây mới biết những điều quá nhỏ bé, giản dị và đôi khi là tầm thường với những người bình thường đều là những điều ƯỚC MUỐN quá lớn lao và xa xỉ với những con người nơi đây.
Vậy thật sự thì ƯỚC MUỐN là gì vậy? Là tất cả những điều hiện tại người ta chưa có. Điều này thì ai cũng biết. Nhưng có 1 điều rất ít người biết đó là BIẾT ƠN NHỮNG GÌ MÌNH ĐANG CÓ để ĐẠT ĐƯỢC NHỮNG ĐIỀU MÌNH MUỐN. Người mẹ kia có bao giờ biết rằng tuy con của chị thật thiệt thòi nhưng nó còn hơn những đứa trẻ khác cùng ở trong chùa: đó là được ở bên mẹ. Những đứa trẻ mồ côi được cưu mang trong chùa có biết rằng chúng sung sướng hơn nhiều những đứa trẻ khác còn phải nằm gầm cầu, xó chợ…Và những con người bình thường nếu nhìn những mảnh đời này sẽ thấy mình đang ở thiên đường.
Vậy vì sao đâu đâu cũng thấy những lời kêu than, những khuôn mặt nhăn nhó? Gía như ai cũng biết ơn những gì mình đang có, để cảm thấy tích cực lạc quan hơn, nhường chỗ cho cảm giác tiêu cực, bi quan thì tất cả đều đạt được những gì mình mong muốn. Bởi vì trí não (ông chủ của chúng ta) chỉ hướng dẫn chúng ta con đường đạt được ước muốn khi ông ta cảm thấy vui vẻ lạc quan mà thôi.
Mình biết ơn hiện tại, mình sống cho giây phút hiện tại để tạo thành tương lai mình muốn


Suy nghĩ, trăn trở rất nhiều mà mình vẫn không hiểu tại sao trong lòng mình luôn có gì đó không hài lòng, không thật sự hạnh phúc với những gì mình đạt được. NGẫm nghĩ nhiều và hôm nay chợt ngộ ra một điều thật đơn giản: mình sống và suy nghĩ quá nhiều cho TƯƠNG LAI ( phải làm gì, phải đạt được gì...) mà quên mất GIÂY PHÚT HIỆN TẠI, quên mất TƯƠNG LAI tạo nên từ HIỆN TẠI.
Mình ngẫm ra 1 bài toán đơn giản:
Nếu coi HIỆN TẠI =1 ; TƯƠNG LAI = 0 (theo ngôn ngữ lập trình: hiện tại đang tồn tại nên =1; TƯƠNG LAI chưa xảy ra nên=0 )
Vậy nếu chỉ cần sống trọn vẹn 1 giây của hiện tại thì được 1--> 1 ngày sống trọn vẹn = 86,400s x1 =86,400 điểm

Nếu 1 ngày lo lắng cho tương lai sẽ được: 86,400s x 0= 0
--> 1 ngày sống trọn vẹn cho hiện tại gấp 86,400 lần cho tương lai

--> Ngay từ bây giờ mình sống trọn vẹn cho hiện tại


Những ngày này mình đang phải đối mặt với một thử thách lớn về mặt tinh thần: bố chồng ung thư giai đoạn cuối chỉ còn tính từng ngày, mẹ chồng tiểu đường suốt ngày kêu than đau đớn. 2 vợ chồng mình trở thành các y tá từ lúc nào. Ngày xưa mình sợ nhất bị tiêm, bây giờ cầm kim tiêm cho mẹ chồng ngon lành. Chồng mình thì phải bỏ cả việc chăm sóc bố cả tháng nay.
Sợ nhất là thỉnh thoảng không chịu nổi đau bố chồng lại kêu lên: " bố đi đây, bố đi đây". Một sự tra tấn tinh thần đến khủng khiếp và xót xa. Mình thấy xót xa thực sự, không hề giả dối và thấy thương ông vì tuy rất nghiêm khắc nhưng gần kề cái chết vẫn lo lắng cho con cái. Nếu ông ra đi thật sự là mất đi một trụ cột vững chãi của toàn thể gia đình. Mẹ chồng mình thì chẳng biết làm gì,chưa bao giờ biết đi chợ, nấu cơm, toàn ông làm tất cả. Chẳng biết rồi mẹ chồng mình sẽ sống sao khi không còn ông vì dù sao con cái cũng không thể nào làm chỗ dựa bằng chồng được.
Nhiều lúc mình thấy stress nặng, không khí căng thẳng vì 2 ông bà ốm đau . Chồng mình vì quá buồn phiền nên hay cáu gắt. Con thì còn nhỏ hay quấy mẹ. Mẹ mình hay gọi điện an ủi con cố gắng lên.
Nhiều lúc chán nản thật
NHƯNG
Anthony Robbins, Jack Canfield, Brian Tracy... đã dạy mình rằng: " chúng ta không thay đổi đựơc những sự kiện xảy ra với mình, nhưng chúng ta lại thay đổi được thái độ của mình với sự kiện đó"
Và mình chọn cách thay đổi chính thái độ của mình:
Mình tìm đọc sách Phật để thấu hiểu hơn sự sống, cái chết và mình quyết định dạy học từ thiện. Nhờ đó mình biết thêm được rất nhiêù tấm lòng cao cả, biết thêm được rất nhiều những con người có nghịch cảnh hơn mình gấp tỷ lần mà vẫn vương lên thành công.
Khi chăm sóc ông, đút cháo cho ông ăn mình cho con mình ngồi cạnh. Mình nhìn thấy cơ hội tuyệt vời giáo dục con về lòng hiếu thảo. Con mình hơn 3 tuổi đã biết nói: sao ông xanh thế, cháu thương ông lắm nhưng cháu cũng buồn lắm vì ông sắp chết.
Khi đối mặt với những giây phút khó khăn này, mình có cơ hội để được nhìn rõ ràng rằng cuộc đời của một con người quá ngắn ngủi. Vậy nên khi còn được sống thì phải làm được điều gì đó chứ
Khi trong thời khắc khó khăn này, mình có cơ hội hiểu chồng mình hơn: một người con hiếu thảo và tình cảm đặt lên hàng đầu; mình có cơ hội hướng chồng đi trên con đường đúng đắn hơn trong sự nghiệp
Và trong lúc này, mình có cơ hội thâý rằng mình bản lĩnh, mình chọn cách đi theo đam mê, theo tiếng gọi trái tim là đúng đắn

Như vậy mình chẳng còn buồn bã và kêu than nữa, mình chỉ toàn nhìn thấy những điều tốt đẹp thôi dù rằng sự việc xảy ra thì không ai muốn chút nào. Đức Phật đã nói rằng đó là quy luật tất yếu!


Hôm qua một em học sinh bị một số bạn trêu chọc và cảm thấy tức giận. Tôi bảo em việc gì phải gịân, coi như không phải các bạn đang nói mình. Học sinh đó nói: nhưng tức lắm cô ạ, em phải làm sao?
Tôi kể cho cả lớp nghe một câu chuyện:
Ngày xưa trong một lần đi truyền đạo, Đức Phật có gặp một người đàn ông thô lỗ. Ông ta không tin Đức Phật và có những lời nói xúc phạm. Đức Phật đã hỏi người đàn ông đó" Nếu con tặng ai một món quà mà ngươì đó không nhận thì món quà đó thuộc về ai?"- Người đàn ông trả lời: " Dĩ nhiên nó vẫn là của tôi". Đức Phật mỉm cười và nói: "Những lời nói của con cũng giống như món qùa vậy. Nếu ta không nhận thì món quà đó lại thuộc về con thôi"

Chúng ta hãy sống theo đúng lương tâm của mình và sống với những gì chúng ta cho là đúng, đừng bao gìơ phải phiền lòng với những người không có thành ý với mình. Chính những con người đó sẽ nhận lại những điều không hay mà họ tạo cho ngươì khác mà thôi


Trích email chia sẻ gửi các phụ huynh:

Em chào các Anh/Chị,
Đã lâu rồi hôm nay em mới lại gửi bài chia sẻ cùng các Anh/Chị. Em xin lỗi đã không giữ đúng hẹn nhưng thời gian vừa rồi em có gặp nhiều biến động. Hiện nay em đang ở trong tâm trạng của một người chứng kiến sự sống tắt dần của một người thân. Bố chồng em bị ung thư dạ dày đã mổ cắt hết 4/5 dạ dày cách đây 5 năm và cách đây 2 tuần đi khám lại thì đã di căn hạch hết ổ bụng rồi. Bây giờ chỉ ở nhà và uống thuốc giảm đau thôi. Thật sự em cảm thấy rất đau lòng, nhất là khi nhìn chồng mình cứ suy sụp và dồn nén sự đau khổ. Em muốn kể cùng các Anh/Chị không phải để kêu than, mà chính trong lúc này em cảm nhận rõ ràng hơn hết mình phải làm gì và khi còn cơ hội sống trên đời này thì mình sẽ sống như nào đây, và em muốn chia sẻ cùng các Anh/chị điều đó.

Em được bố chồng giao một nhiệm vụ hết sức khó khăn với em và em vẫn chưa làm được: đó là thay ông viết di chúc dặn dò con cháu. Qua những điều ông muốn viết, em nhận thấy khi ở những ngày cuối của cuộc đời ông vẫn không ngừng lo cho từng đứa con một (ông có 6 người con). Ông là người giáo dục con rất gia giáo và phong kiến. Một ví dụ nhỏ là nếu em đi đâu về mà chào nhỏ ông không nghe thấy là sẽ được nhắc ngay “ bố già rồi nên dễ điếc, con phải chào to lên bố mới nghe thấy”…
Em hiểu rằng hết cả cuộc đời bố mẹ cũng không ngừng lo lắng cho con cái. Nhưng em lại đặt câu hỏi liệu rằng bố mẹ có nên lo lắng và hy sinh cho con một cách vô điều kiện để cho con thành đạt hay không? Câu trả lời của em là KHÔNG và hôm nay em muốn chia sẻ cùng anh chị các công cụ giúp con thành công.
Trong lúc cảm thấy sự sống và cái chết qúa là mong manh, em chỉ tâm niệm 1 điều khi còn cơ hội sống ở cuộc đời này, em sẽ thực hiện sứ mệnh của em vì em luôn tin rằng mỗi người sinh ra đều có 1 sứ mệnh riêng của mình. Sứ mệnh của em là sẽ giúp được càng nhiều càng tốt các con, các em học sinh tìm ra được khả năng thật sự của mình và thành công bằng khả năng của mình; giúp được càng nhiều càng tốt các bố mẹ có những định hướng giáo dục phát huy hết khả năng của con. Có 1 người rất thành công đã nói với em rằng: chúng ta sống không phải để tồn tại, mà chúng ta sống để sự tồn tại của mình có ý nghĩa như nào với người khác.
Quay lại câu hỏi bố mẹ có nên hy sinh vô điều kiện cho con không. Chắc chắn là không. Trong buổi hội thảo trước em có đọc tặng các Anh/Chị một câu chuyện về người mẹ bị mất 1 mắt và nuôi con 1 mình. Câu chuyện đó kể rằng đứa con càng lớn lên càng thấy xấu hổ vì người mẹ 1 mắt của mình và không muốn cho bạn bè biết đó là mẹ mình. Tệ hơn khi có con, người con đó lại không muốn cho vợ và con gần người mẹ của mình…Cho đến 1 ngày đã lâu lắm rồi người con mới về quê thăm mẹ và chỉ nhận được lá thư của người mẹ để lại và bà đã ra đi. Trong lá thư đó người mẹ không hề oán trách con, luôn thương yêu con và kể cho con một điều: khi con còn nhỏ, con bị tai nạn hỏng mất một mắt và mẹ đã nhường con mắt của mẹ cho con để con được nhìn cuộc đơì này bằng cả hai mắt.
Khi đọc xong câu chuyện naỳ, em đã khóc và cảm thấy rằng người mẹ đáng trách hơn người con. Gía như người mẹ đừng thầm lặng hy sinh như thế, người mẹ cho con biết những gì mình đã làm cho con thì chắc rằng người con đã sống tốt hơn, đã biết trân trọng mẹ của mình hơn rất nhiều và đã không phải ân hận cả quãng đời còn lại.
Như vậy, chúng ta luôn làm hết sức mình cho con, nhưng hãy để con hiểu điều đó, con sẽ có động lực vươn lên và biết sống “đầy tình người”
Những công cụ mà em chuẩn bị chia sẻ sau đây sẽ giúp các anh/chị thực hiện được những kỳ vọng ở con, đồng thời con sẽ hiểu được bố mẹ đã vì chúng như thế nào
CÔNG CỤ 1: : Phải có MỤC TIÊU RÕ RÀNG. Khi em hỏi học sinh các em mong muốn gì? Tất cả đều nói muốn học giỏi, muốn thi đỗ đại học, muốn đi du học…Vậy tại sao tất cả đều muốn giống nhau mà chỉ có số ít đạt được mong muốn của mình. Điều này giống như tại sao 100% con người muốn giàu có và sung sướng nhưng sao chỉ co 5% loài người đạt được? Đã có rất nhiều cuộc nghiên cứu và các nhà nghiên cứu phát hiện ra rằng: Hóa ra điểm khác biệt của người thành công và người thất bại là người thành công có mục tiêu rõ ràng, còn người thất bại đơn thuần chỉ là muốn và không biết thật sự mình muốn gì . Ví dụ: 1 học sinh thành công sẽ có mục tiêu rất cụ thể là: năm 2010 này tôi sẽ thi đỗ trường Ams lớp Anh 1 với số điểm là 35 điểm.Còn 1 học sinh không đạt được mong muốn của mình khi nghĩ: năm nay mình sẽ thi trường Ams, nếu không đỗ thì mình vẫn sẽ học nguyện vọng 2…Ở học sinh thứ 1, khi có mục tiêu rất cụ thể và rõ ràng thì tất cả mọi nỗ lực, mọi suy nghĩ đều nhắm đến mục tiêu cụ thể duy nhất là đỗ Ams với 35 điểm. Khi ngủ cũng mơ về nó. Với học sinh này không có sự lựa chọn nào khác và khi đã đặt mình vào tình thế không có đường lùi thì thật sự sẽ tỏa sáng. Điều này cũng giống như một câu chuyện em mới đọc trên báo: một chàng trai tìm mọi cách làm việc để kiếm tiền chữa bệnh nan y cho mẹ mà vẫn không đủ tiền và sự sống của mẹ chỉ còn tính theo tháng. Cậu đã rao bán thận của mình để lấy tiền chữa bệnh cho mẹ. Nếu như không lâm vào đường cùng chắc chẳng bao giờ cậu nghĩ đến việc bán thận của mình.Khi không còn đường lùi, bộ não của ta sẽ tìm ra được cách để đạt được mục tiêu của mình

Ở học sinh thứ 2, nếu không đỗ…thì… Với cách nghĩ này chắc chắn rằng học sinh thứ 2 sẽ không đỗ Ams vì bản chất của con người là sẽ nghiêng về những gì dễ làm hơn.

Tất cả những học sinh mà em được tiếp xúc, thật đáng tiếc không một em nào đã được hướng dẫn cách tìm ra mục tiêu cụ thể của mình và dồn sức để đạt nó. Vì thông thường bố mẹ cũng chỉ “chung chung” hoặc theo “trào lưu”: con phải được học sinh giỏi, con phải thi đỗ Ams, phải đỗ đại học…Vậy em mong các Anh/chị hãy hướng dẫn con viết ra mục tiêu cụ thể của mình và dán trước bàn học, hàng ngày các con nhìn vào nó và quyết tâm theo đuổi nó. Ví dụ như em có những mục tiêu rất rõ ràng và em làm một cái khung rất trang trọng và dán những bức ảnh thể hiện mục tiêu của mình. Em gọi đây là VISION BOARD ( bảng tầm nhìn) và treo trước bàn làm việc. Mỗi ngày nhìn vào bảng mục tiêu của mình, các con sẽ tiếp thêm được sự quyết tâm và luôn đi đúng hướng. Có 1 điều cực kỳ hay là hàng ngày nhìn vào mục tiêu, các mục tiêu đó dần dần được chuyển vào tiềm thức của mình 1 cách vô thức và tiềm thức sẽ tìm ra cách đúng đắn nhất để giúp đạt được mục tiêu (có anh chị nào trải qua cảm giác mà đang đêm chợt tỉnh phắt dậy và tìm ra cách giải quyết 1 vấn đề của mình chưa? Lúc đó là tiềm thức giúp mình đấy ạ)
CÔNG CỤ 2: NIỀM TIN
Ở đây sẽ có 2 khía cạnh : bố mẹ tin vào con và con tin vào chính mình.
Tất cả chúng ta chắc hẳn đều được chứng kiến hoặc biết những câu chuyện thể hiện sức mạnh của niềm tin: bác sỹ cho bệnh nhân uông thuốc “ giả dược” và nói đó là thuốc đặc trị sẽ khỏi nhanh và bệnh nhân đó tin và khỏi thật; tôi tin là kiểu gì tôi cũng ký được hợp đồng đó và ký được thật…
Vậy nếu như làm cách nào đó bố mẹ hoàn toàn tin tưởng con và cho con niềm tin vào khả năng của mình thì sẽ khơi gợi hết được khả năng của conSẽ có nhiều người nói với em rằng ai chẳng tin vào con của mình, nhưng thực tế thì không phải vậy. Nghịch lý là người không tin vào các con và làm mất niềm tin của các con nhiều nhất lại chính là bố mẹ
Ví dụ 1: Con: Mẹ ơi hôm nay con quyết định rồi lên lớp 10 con sẽ đi du học Anh
Mẹ: Con đi du học Anh á? Con xem lại mình đi, có mỗi việc mẹ bảo học cho tốt môn Toán học kỳ này còn chưa làm được nói gì đến du học
Ví dụ 2: Con: Mẹ ơi hôm qua con vừa gửi một câu chuyện ngắn cho báo hoa học trò, không biết được đăng không
Mẹ: Ừ, con gửi vậy hay đâý nhưng mẹ thấy con hay viết theo kiểu cóp nhặt hơn, sao con không tự viết theo những gì mình nghĩ
Ví dụ 3: Con: Mẹ nhìn xem con vẽ đẹp không này
Mẹ: mẹ có thấy con vẽ bao giờ đâu, chắc con lại nhờ bạn nào vẽ hộ chứ gì
Đây chỉ là 3 ví dụ có thật trong rất nhiều các tình huống thật sự mà bố mẹ đang vô tình đang thể hiện sự không tin tưởng con và làm mất niềm tin hay sự tự tin của con. Con trẻ đang trong quá trình lớn lên và khám phá bản thân mình nên chắc chắn sẽ có những lúc mà bố mẹ cảm thấy thật viển vông; nhưng tại sao bố mẹ không khuyến khích con theo đuổi những gì mình mong muốn mà lại tìm cách “dập tắt” sự tự tin, hứng khởi của các con
Giả sử có con ước mơ là sẽ học đại học Harvard, bố mẹ nhìn vào sức học của con hiện tại, hoàn cảnh gia đình…và thấy rằng thật quá viển vông và nói luôn với các con điều đó. Tại sao không khuyến khích con theo đuổi ước mơ đó bởi vì nếu được khuyến khích con sẽ phấn đấu hết sức và dù có không có vào Harvard được thì sức học của con cũng đã được tăng lên rất nhiều. Như vậy chỉ có lợi mà thôi.
Ở đây sẽ có 1 câu hỏi được đặt ra là nếu như khuyến khích con đạt ước mơ của mình và cuối cùng dù cố hết sức con cũng không đạt được thì con sẽ bị tuyệt vọng, chán nản…
Điều này hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng nếu xảy ra thì bố mẹ có cơ hội tuyệt vời để rèn luyện bản lĩnh cho con, để cho con thấy rằng tự mình quyết định theo đuổi ước mơ thì tự mình sẽ chịu trách nhiệm với kết quả là như nào. Đồng thời bố mẹ chỉ cho con thâý trong quá trình theo đuổi ước mơ con đã đạt được gì mà nếu không theo ước mơ đó thì con đã không đạt được ; chỉ cho con thấy thành công là quá trình đi đến đích chứ không phải là cái đích.
So sánh con mình với người khác là cách bố mẹ làm mất niềm tin của con nhanh nhất và dễ nhất. “ Con xem thằng Lân con cô Hương nó học giỏi đều các môn như vậy mà; đằng này bố mẹ tạo mọi điều kiện thuận lợi cho con học mà vẫn chằng khá gì”. Mục đích bố mẹ muốn con học tập bạn Lân học cho giỏi, nhưng các con thì sẽ thấy ghen tỵ và tự nhiên ghét “thằng Lân” đó; mà đã ghét rồi thì học giỏi là bắt chước nó à-à làm điều ngược lại bố mẹ muốn
CÔNG CỤ 3: KỶ LUẬT
Em thường nhận thấy có 2 kiểu bố mẹ: có bố mẹ quá chiều chuộng con và có bố mẹ quá khắt khe với con.
Có bố mẹ chiều con đến mức em thấy buồn cười. Có lần em đến dạy một cậu sinh viên năm thứ 1 đại học, mẹ pha sẵn cốc sữa mời tận tay con để con uống cho có sức học. Cứ có việc gì cần đến cô giáo thì mẹ là người giao dịch hộ con, con 19 tuổi rồi mà chẳng dám chủ động làm việc với cô giáo. Em lại nhớ đến lời của thày Nguyễn Mạnh Hùng-giám đốc Thái Hà books: ở các nước phương Tây con cái 18 tuổi là tự nuôi mình rồi, ở mình sinh viên rồi mà vẫn ăn bám bố mẹ, tôi thấy “nhục” quá.
Bây giờ bố mẹ dành hết phần việc cho con để “chúng nó còn tập trung học” khiến cho các con ngoài một mớ lý thuyết, chữ nghĩa trong đầu ra chẳng biết làm gì, chẳng có kỹ năng sống gì. Cách đây 1 tháng em có dịp trò chuyện cùng ông bà Bellum Tan- triệu phú $ nổi tiếng của Sing. Ông bà đó nói rằng điều hối tiếc nhất của ông bà đó là các con không biết làm những việc đơn giản để phục vụ mình. VÌ giàu nên nhà ông bà có 3 người giúp việc, các con tha hồ “sai bảo”, chưa bao giờ biết tự rót 1 cốc nước cho mình.
Có hai thực tế là: với tốc độ phát triển chóng mặt của công nghệ thông tin, những kiến thức của 1 sinh viên năm thứ 1 sau 4 năm khi ra trường đã trở thành lạc hậu và không còn dùng nhiều nữa; và với thế giới đầy biến động như ngày hôm nay, khả năng sinh tồn được đặt lên hàng đầu. Như vậy có nghĩa lý gì khi để con dành 100% thời gian học những kiến thức mà khi ra trường phải vào thực tế thì lại không dùng được nữa; có nghĩa lý gì khi chẳng may bố mẹ không phục vụ con được nữa thì con chẳng biết làm gì để phục vụ chính mình.
Tuy nhiên có bố mẹ lại khắt khe với con quá. Có em học sinh lớp 10 tâm sự với em rằng em lớn như này rồi mà cứ bị điểm kém là “ông bà” đó lại đánh, cái gì sai cũng đánh, em bị stress kinh khủng, em sợ “ông bà” đó lắm. Học sinh này vẫn học giỏi vì sợ bố mẹ nhiều hơn. Nhưng giỏi để làm gì khi mà mất đi sự kính trọng yêu thượng thật sự bố mẹ mình: gọi bố mẹ là “ông bà âý” !!!
Ngược lại có 1 học sinh học rất giỏi, luôn tràn đầy tự tin vào bản thân mình và hình phạt lớn nhất của bố mẹ dành cho em là: “ con hãy ngồi và tự suy nghĩ về việc làm sai trái của mình đi” Em có một câu chuyện buồn là cháu em đang học lớp 9 và với lứa tuổi dậy thì , nó có những biểu hiện không đúng và bố nó thường dùng thắt lưng để vụt nó. Nó thường nói với vợ chồng em là em Đức ( con trai em) sướng thật vì được làm con của cậu mợ. Trong 1 lần đi tắm biển cách đây 2 năm nó đã bị nước biển cuốn trôi và ra đi mãi. Bây giờ bố nó cứ ân hận mãi vì đã đánh nó như thế.
Theo em, kỷ luật bằng đòn roi giống như thuốc giảm đau, sẽ làm giảm các triệu chứng đau ngay lập tức; nhưng nếu lạm dụng nhiều thuốc giảm đau sẽ dẫn tới các biến chứng khó lường như ung thư…
Em xin các Anh/chị mỗi lần đánh con hãy cân nhắc xem; có thể mình để lại một vết hằn sâu trong tâm hồn nhạy cảm của con thì sao.
CÔNG CỤ 4: KHEN THƯỞNG
Một cách để con hào hứng làm những việc bố mẹ muốn là cùng với con hoạch ra một bản chi tiết khen thưởng. Thứ nhất để con thâý rằng được bố mẹ tôn trọng như người lớn. Thứ hai vì con tự hoạch ra nên con sẽ thấy có trách nhiệm thực hiện. Ví dụ : “ bố mẹ và con cùng thống nhất rằng nếu con được học sinh giỏi học kỳ này thì bố mẹ sẽ nối mạng Internet cho con học…” Tuy nhiên bố mẹ đã hứa thì phải thực hiện dù lời hứa to hay nhỏ. Chỉ cần 1 lần thất hứa bố mẹ sẽ mất niềm tin của con. Em biết có bố mẹ hứa với con cho vui rồi để đâý quên đi; nhưng con thì không bao giờ quên lời hứa của bố mẹ đâu.
Em đã chia sẻ cùng các Anh/Chị 4 công cụ để giúp các con thực hiện những gì mình mong muốn. Đây thực sự là những điều em trăn trở và đang áp dụng dạy chính con mình.
Em cảm ơn rất nhiều những Anh/Chị thời gian vừa qua đã gửi mail cho em nói rằng việc học của con đã tốt hơn rất nhiều nhờ áp dụng những gì em chia sẻ. Em cảm thâý rằng mình đang làm việc có ý nghĩa và thấy thật hạnh phúc. Đúng là có những hạnh phúc không thể mua bằng tiền được.
Em mong tiếp tục nhận được sự ủng hộ của các Anh/Chị ạ